Anh Trai Vạn Người Ghét Trong Văn Đoàn Sủng Sống Lại Rồi!

Chương 13

"Tuy nhiên, không cần lên núi đao xuống biển lửa. Khổng Đức vắng mặt, tiết mục nhảy của nhóm chúng ta chắc chắn phải tập lại rồi." Trình Gia Ức chắp hai tay: "Đến lúc đó anh Lạc có thể giúp bọn em xem qua được không?"

Dương Lạc Lạc thấy cậu vốn nhút nhát rụt rè nay lại hiếm khi lộ ra vẻ hoạt bát, không khỏi cười nói: "Đúng là biết cách leo lên đấy."

"Làm ơn đi anh Lạc." Trình Gia Ức vô cùng tha thiết.

Dương Lạc Lạc không khỏi bật cười: "Được rồi."

Đứa nhỏ này tuy không ưa nhìn, nhưng cũng khá đáng yêu.

"Cảm ơn anh Lạc!" Trình Gia Ức vui mừng reo lên.

Nhưng thấy cảnh sát nhìn qua, lại vội vàng rụt cổ.

Khiến Dương Lạc Lạc phì cười lần nữa.

Hai người cứ vừa nói vừa cười, ung dung đi một đường đến đồn cảnh sát.

Tại đồn cảnh sát, Trình Gia Ức ghi xong lời khai rồi mở cửa đi ra.

Dương Lạc Lạc đang ngồi chờ cậu ở hành lang, nghe thấy tiếng động liền nhìn qua, đang định lên tiếng thì chợt khựng lại ...

Trình Gia Ức đã vén phần tóc mái như miếng rong biển che khuất nửa khuôn mặt lên, buộc thành một bím tóc nhỏ, để lộ toàn bộ khuôn mặt.

Mà khuôn mặt đó hoàn toàn khác xa với hình ảnh bình thường trong nhận thức của anh!

"Em, em là Trình Gia Ức?" Dương Lạc Lạc thậm chí còn nghi ngờ.

Nhìn quần áo thì đúng là cách ăn mặc của Trình Gia Ức, nhưng nhìn mặt thì sao có thể!

Mười tám tuổi Dương Lạc Lạc đã bước chân vào giới giải trí, đến nay đã hơn sáu năm, trai xinh gái đẹp gặp qua không sao kể xiết.

Mà bản thân anh cũng có ngoại hình đẹp, gia thế lại tốt, vì thế ánh mắt nhìn người cũng cao ngất ngưởng.

Người có thể khiến anh chấn động thảng thốt chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trình Gia Ức trước mắt này là một trong số đó.

Cậu có ngũ quan sắc nét, đôi mắt phượng rất to, nhìn gần giống như mắt hạnh.

Lông mi như chiếc quạt nhỏ đổ xuống gương mặt một bóng mờ nhàn nhạt.

Đầu mũi cao thẳng còn có một nốt ruồi nhỏ, toát lên vẻ quyến rũ mơ hồ.

Dương Lạc Lạc chợt nhớ đến lời nhận xét trên mạng về Đỗ Vân Thiên: Tuyệt tác trình diễn tài nghệ của Nữ Oa.

Bây giờ xem ra, lời nhận xét này đặt trên người Trình Gia Ức cũng rất phù hợp.

Hai điểm trừ duy nhất là trên trán bên phải của Trình Gia Ức có một vết sẹo cũ bằng móng tay.

Và trên làn da trắng còn sót lại một vài vết mẩn đỏ.

"Sao vậy, anh Lạc?" Trình Gia Ức khó hiểu hỏi.

Đột nhiên như chợt hiểu ra, cậu hoảng hốt tháo dây buộc tóc, thả tóc mái xuống.

Còn vô cùng áy náy xin lỗi Dương Lạc Lạc: "Xin lỗi, anh Lạc! Em, em không cố ý làm anh sợ vì sự xấu xí của em! Em, vừa rồi ghi lời khai, họ nói phải để lộ mặt ra, nên cảnh sát Chu mới cho em dây buộc để cột tóc. Xin lỗi, em không cố ý! Em xin lỗi!"

Hả? Cái gì? Cậu nói gì?

Dương Lạc Lạc cảm thấy mỗi câu Trình Gia Ức nói anh đều hiểu, nhưng anh không thể nào lý giải được.

"Chờ đã, em đừng xin lỗi nữa, để anh bình tĩnh lại đã." Dương Lạc Lạc nói rồi tiến lại gần Trình Gia Ức đã trở lại thành quả trứng luộc với rong biển.

Vén tóc mái lên ... là người đẹp siêu cấp.

Thả tóc mái xuống ... là quả trứng luộc với rong biển.

"Đờ mờ!" Dương Lạc Lạc thốt ra câu chửi thề thứ hai trong ngày.

Cậu thực sự là Trình Gia Ức!

Rốt cuộc cậu xấu chỗ nào!

Rốt cuộc là ai nói em xấu!

Mẹ kiếp, anh cũng từng nói thế!

Dương Lạc Lạc chỉ cảm thấy hôm nay bị vả mặt hơi nhiều lần, mặt nóng bừng bừng.

Không đúng, chính cậu cũng nói mình xấu.

Cậu chắc chắn không phải khoe khéo đấy chứ?!

Dương Lạc Lạc thật sự cạn lời và hoang mang: "Sao em lại để kiểu tóc này, che hết cả khuôn mặt đẹp rồi."

Câu nói này dường như chạm đến từ khóa nào đó của Trình Gia Ức, chỉ thấy cậu cúi đầu thấp hơn, cả người trông càng co rúm lại.

"Em, em có sẹo trên đầu, lại còn béo lên nhiều như vậy, mẹ sợ em làm vướng chân Quân Quân nên bảo em để tóc mái dài, có thể che đi khuôn mặt, sẽ không xấu lắm." Giọng Trình Gia Ức hơi run: "Em, em đang cố gắng giảm cân rồi, anh Lạc, anh, anh đừng giận."

"Em dừng lại!" Dương Lạc Lạc dường như không thể chịu được nữa: "Em đừng nói mình xấu mình béo nữa!"

Trình Gia Ức như thể bị dọa đến run người, càng cúi đầu thấp hơn, cũng không nói gì nữa.

Dương Lạc Lạc: ...

Dương Lạc Lạc: Đây hoàn toàn là dáng vẻ cây cải trắng nhỏ bé yếu đuối bị tên ác bá áp bức mà!

Dương Lạc Lạc: ...

Dương Lạc Lạc: Mẹ kiếp, mình chính là kẻ ác bá đó!