"Anh Lạc không sai, là em không tốt." Trình Gia Ức cúi đầu, nắm chặt vạt áo: "Là em nhẹ dạ cả tin, tạo cơ hội cho kẻ xấu lợi dụng."
Dương Lạc Lạc ngẩn người, có chút dở khóc dở cười: "Sao em lại tự trách mình, trong chuyện này người vô tội nhất chính là em."
"Vậy sao? Không phải em gây rắc rối sao?" Trình Gia Ức như có chút không dám tin.
"Em càng nói càng vô lý đó." Dương Lạc Lạc vỗ vai cậu, nghiêm túc nói: "Em không có vấn đề gì hết! Sự sơ suất của nạn nhân không phải là lý do để kẻ gây hại ra tay. Chẳng lẽ em kề dao vào cổ Khổng Đức bắt cậu ta hại người sao?"
"Không có." Trình Gia Ức lắc đầu.
"Vậy là xong rồi." Dương Lạc Lạc mỉm cười.
"Em, hình như em hiểu rồi." Trình Gia Ức trông như cái hiểu cái không, nhưng rất trịnh trọng nói với Dương Lạc Lạc: "Cảm ơn anh Lạc."
Khiến Dương Lạc Lạc lại thấy ngại, ấn tượng về Trình Gia Ức thay đổi rất nhiều.
Sao lại cảm ơn anh, đứa nhỏ này, trông có vẻ hơi ngốc nghếch đó.
Ở bên kia Khổng Đức Hồng Phi không chịu nổi nữa, lại nói: "Vậy cũng không thể chứng minh là tôi bỏ thuốc cậu! Thậm chí, thậm chí cũng không thể chứng minh cậu bị bỏ thuốc, có thể cậu chỉ là đói lả! Chẳng phải cậu vẫn đang ăn kiêng giảm cân sao!"
"Đúng vậy." Trình Gia Ức nhìn Khổng Đức Hồng Phi: "Tôi đúng là vẫn đang ăn kiêng giảm cân, nên từ tối qua đến giờ tôi chưa ăn gì cả, cốc nước cậu đưa cho tôi, tôi cũng chưa uống hết. Tôi nghĩ có thể đem đi xét nghiệm, chứng minh sự trong sạch của cậu?"
Khổng Đức Hồng Phi hoàn toàn biến sắc, gã không ngờ Trình Gia Ức lại còn giữ cốc nước đó.
Thấy vậy, Dương Lạc Lạc chẳng buồn nói nữa, lập tức lấy điện thoại ra định giúp Trình Gia Ức báo cảnh sát.
Khổng Đức Hồng Phi cuối cùng không chịu nổi quỳ xuống.
"Tiểu Trình, tôi thật sự hối hận rồi, biết sai rồi, tôi thật sự xin lỗi cậu!" Khổng Đức Hồng Phi xin lỗi Trình Gia Ức.
Thái độ vô cùng thành khẩn.
Gã thậm chí còn muốn tiến lên nắm tay Trình Gia Ức.
Diễn trò kiểu này khiến Dương Lạc Lạc thấy phiền không chịu được.
Anh chắn ngay trước mặt Trình Gia Ức: "Muộn rồi! Loại người cặn bã như cậu đáng phải nhận bài học!"
Trình Gia Ức thoải mái tiếp tục nấp sau lưng Dương Lạc Lạc.
Sau đó nói với Khổng Đức Hồng Phi: "Đúng vậy, nếu không phải tôi muốn báo cảnh sát thì cậu vẫn còn chưa chịu thừa nhận. Vậy nên bây giờ cậu hối hận không phải vì đã làm chuyện này, mà là vì chuyện này chưa hoàn toàn thành công, để tôi tìm được cơ hội phản đòn!"
Nghe vậy, Dương Lạc Lạc nhìn Trình Gia Ức với vẻ khen ngợi: "Đứa nhỏ ngốc đã thông minh lên rồi."
"Anh Lạc, em chỉ hơi ngốc một chút thôi, bây giờ em đã hiểu rõ đúng sai. Hơn nữa, chính vì trước đây em quá ngây thơ, quá tin tưởng cậu ta nên mới bị lừa." Trình Gia Ức tỏ vẻ cực kỳ sợ hãi:
"Thật ra em không hề nghĩ đến việc vào giới giải trí, chỉ là đi cùng Quân Quân thôi. Nhưng chuyện hôm nay quá đáng sợ, em cảm thấy nhất định phải xử lý thật nghiêm. Để những người có ý đồ xấu kia phải chùn bước! Giới giải trí cũng không phải là nơi ngoài vòng pháp luật, không thể muốn làm gì thì làm!"
"Không sai!" Dương Lạc Lạc hoàn toàn đồng tình, lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Khổng Đức Hồng Phi tuyệt vọng ngã quỵ xuống đất.
Có Dương Lạc Lạc ra tay, rất nhanh cảnh sát liền đến hiện trường.
Vì Mạc Quân Bạch không khỏe, nên cảnh sát liền đưa Trình Gia Ức và Khổng Đức Hồng Phi về đồn.
Trình Gia Ức thấy Dương Lạc Lạc cũng đi theo thì không khỏi hơi ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh đã hiểu chuyện nói: "Anh Lạc, anh đã giúp em rất nhiều rồi, mọi chuyện gần như đã sáng tỏ, em chỉ đến đó làm bản tường trình thôi, đi một mình không sao đâu."
Dương Lạc Lạc lại cười nói: "Nhìn cái mặt nhỏ tái nhợt của em kìa, còn ra vẻ mạnh mẽ gì nữa. Yên tâm đi, anh Lạc của em đã dính vào chuyện này rồi, thì sẽ dính đến cùng."
Trình Gia Ức không ngờ Dương Lạc Lạc lại làm vậy vì nhận ra sự bất thường trong cảm xúc của cậu.
Kiếp trước, cậu bị hãm hại thành kẻ nghiện ngập, trong cơn tuyệt vọng bị cảnh sát bắt đi.
Rồi cả những ngày tháng đau khổ trong trại cai nghiện.
Đều là cơn ác mộng lớn nhất của cậu trước khi bị hủy dung.
Do đó khi gặp lại cảnh sát, cậu không khỏi nhớ lại những ký ức này, trong lòng liền dâng lên nỗi sợ hãi.
"Đi thôi, dù có núi đao biển lửa, anh Lạc cũng sẽ san bằng cho em." Dương Lạc Lạc đẩy vai cậu đi ra ngoài.
Trình Gia Ức nhìn Dương Lạc Lạc, mím môi, nói: "Cảm ơn anh."
Lần này không phải diễn, mà là xuất phát từ tận đáy lòng.
Dù cậu có tính toán với Dương Lạc Lạc, nhưng Dương Lạc Lạc đúng là người đầu tiên cho cậu sự chân thành và thiện ý sau nhiều năm qua.
Trong lòng cậu dâng lên chút ấm áp.
Nỗi hoang mang và lo lắng do sống lại mang đến cũng được hơi ấm này làm tan đi phần nào.