Cám Dỗ Nguy Hiểm

Chương 6: Vật nhỏ dính người

Thở dài một hơi, Hoắc Dực cũng không hiểu làm thế quái nào mà cuối cùng hắn lại chấp nhận rước cái của nợ này về nhà.

Sau khi người đàn ông nói sẽ dẫn cô theo, Kiều Hinh lập tức hít hít mũi, ngoan ngoãn nắm lấy vạt áo của Hoắc Dực rồi đi theo hắn. Vừa mới lên xe không lâu, cô gái nhỏ đã mệt đến hai mắt díu lại. Nhưng cô vẫn cố chấp mở to đôi mắt tròn xoe, chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào hắn. Dáng vẻ lo sợ cứ như chỉ cần mình thả lỏng một chút thôi thì Hoắc Dực sẽ lại bỏ cô đi mất.

Người đàn ông tựa vào lưng ghế, đôi chân dài vắt chéo lên nhau. Hắn liếc mắt nhìn Kiều Hinh một cái, dễ dàng nhận ra cô bé đang lo sợ điều gì. Nhưng mà hắn cũng không an ủi như cô như những người khác, mà chỉ ngả đầu nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho Kiều Hinh muốn nhìn gì thì nhìn.

Nơi ở của hắn chỉ cách Cục Cảnh Sát khoảng hai cây số. Đi không tới mười lăm phút là đã đến. Đó cũng là do may mắn khi đã quá nửa đêm, thành phố nhộn nhịp này cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Xe dừng lại trước cửa khu biệt thự đơn lập nằm ở phía Tây thành phố. Hoắc Dực mở cửa bước xuống xe. Kiều Hinh cũng như một chú gà con vội vàng chạy theo gà mẹ.

Hắn là loại người một khi đã quyết định thì sẽ không hối hận. Không phải là cho một đứa nhóc ngủ nhờ một đêm sao? Đợi ngày mai tìm thấy bố mẹ của cô thì hắn sẽ không còn nghĩa vụ gì nữa.

Người đàn ông sải bước chân dài đi ở phía trước, Kiều Hinh phải chạy mới có thể bắt kịp tốc độ của hắn. Đã thế cô còn cố chấp nắm vạt áo của người đàn ông cho nên dáng đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, tưởng chừng như một giây nữa thôi là sẽ ngã sấp mặt.

Hoắc Dực không có kiên nhẫn chờ cô. Hắn lại một lần nữa dùng tuyệt chiêu gà mẹ xách gà con. Bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo của cô, nhẹ nhàng dùng sức một cái đã nhấc bổng cả người cô lên. Kiều Hinh mới đầu còn hoảng sợ, nhưng bây giờ thì cô đã quen rồi. Cô bé thả lỏng người mặc cho hắn xách mình đi thẳng về phía trước.

Cửa nhà vừa mở ra, một mùi bụi bặm đã xộc vào trong mũi. Không thể mong chờ gì hơn ở một căn nhà đã cả tuần vắng bóng chủ nhân. Hoắc Dực thả cô ở trong phòng khách, chỉ vào ghế sofa rồi lạnh lùng nói: "Nhóc ngủ ở trên đó, từ giờ đến sáng mai tuyệt đối không được làm phiền tôi. Nếu không thì tôi sẽ ném nhóc ra ngoài cửa."

Kiều Hinh ngoan ngoãn gật đầu. Người đàn ông đã mấy ngày không ngủ trực tiếp đi về phòng mình, nằm vật xuống giường ngủ ngay tắp lự.