Cám Dỗ Nguy Hiểm

Chương 7: Họng súng đen ngòm dí vào đầu cô

Kiều Hinh thấy hắn đi rồi, cô bé lo lắng nhìn xung quanh.

Trời tối đen cho nên cô gần như không nhìn thấy gì, chỉ nhờ vào ánh trăng mới có thể quan sát được đôi chút. Trong phòng khách rộng rãi không có quá nhiều đồ đạc, chỉ có một vài thứ cơ bản như bàn uống nước, ghế sofà và ti vi.

Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ đối với Kiều Hinh, đáng lẽ cô phải cảm thấy sợ hãi mới đúng. Nhưng mà ngoài một chút lo lắng ra, cô bé lại hoàn toàn không cảm thấy gì. Có lẽ là bởi vì cô biết, cách một cánh cửa kia là người đàn ông đã cứu giúp cô, chứ không phải đám buôn người đáng sợ ngày đêm rình rập.

Kiều Hinh không dám đi lại lung tung. Cô rón rén trèo lên ghế sofa, cố gắng không gây ra một tiếng động nào. Tấm đệm mềm mại hơi lún xuống, cảm giác thoải mái hơn bất cứ sàn xe cứng ngắc nào mà cô bé từng nằm. Từ lúc bị bắt cóc đến giờ, Kiều Hinh chưa từng có một giấc ngủ ngon.

Cô gái nhỏ chớp mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt cách đó không xa, cuối cùng cô cũng yên tâm nhắm mắt lại, cơ thể mệt mỏi dần dần chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm hôm sau.

Người đàn ông trên giường bị đồng hồ sinh học đánh thức dậy. Chỉ cần vài tiếng ngủ ngon không bị đứt đoạn, tinh thần của hắn đã tốt hơn gấp trăm lần. Với công việc của hắn, giấc ngủ cũng là một điều xa xỉ. Không biết đã bao nhiêu ngày liên tiếp mỗi đêm hắn không phải đang truy lùng tội phạm thì cũng là ẩn núp chờ thời cơ tấn công. Cuối cùng thì hắn cũng có vài tiếng nghỉ ngơi xứng đáng.

Nhưng rồi, một tiếng hít thở nhợt nhạt vang lên trong không gian tĩnh lặng khiến người đàn ông cảnh giác nheo mắt lại. Chỉ trong ba giây hắn đã nắm khẩu súng trong tay, dí thẳng ngòi súng vào vị trị phát ra âm thanh.

Nhưng mà hình ảnh đập vào mắt hắn lại khiến người đàn ông không thể ngờ được. Có một cơ thể nhỏ nhắn đang cuộn tròn ở dưới sàn nhà của hắn. Từ khi nào mà Kiều Hinh đã mở cửa bước vào trong phòng, thậm chí là nằm cạnh chân giường mà hắn lại không hề hay biết?

Chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Kể cả Hoắc Dực có kiệt sức đến mức nào, cũng không có khả năng có một người sống sờ sờ tiếp cận mà hắn không giật mình cảnh giác.

Người đàn ông híp mắt nhìn chằm chằm vào cô. Hắn cẩn thận quan sát từ hơi thở đến dáng ngủ bình yên của đối phương. Hoắc Dực đã học được từ rất lâu rằng không nên đánh giá thấp bất kỳ kẻ nào. Những tên tội phạm đáng sợ nhất thường lại là những kẻ có bề ngoài đáng tin nhất. Không thể loại trừ khả năng cô gái này chính là một trong số bọn buôn người, với những tổ chức như vậy thì việc sử dụng người già và trẻ em làm mồi nhử cũng không có gì là lạ.

Tiếng cò súng lách cách vang lên. Họng súng đen ngòm dí vào đầu cô, ngay trên phần thái dương yếu ớt nhất.