Nhưng lại bị nam nhân ngăn cản. Nam nhân ngạc nhiên nói: “Tiểu mỹ nhân không hổ là người luyện võ. Trúng nhiều thuốc mê như vậy còn chưa hôn mê, thật lợi hại. Nhưng thế này cũng tốt, lát nữa cô cũng có thể hưởng thụ mùi vị phiêu phiêu dục tiên rồi.”
Nam nhân cười dâʍ đãиɠ.
Tô Khuynh Hoạ hứ hắn một cái, mắng: “Buồn nôn.”
“Tiểu mỹ nhân, cô càng như vậy càng khiến ông đây vui vẻ hưng phấn. Cô thật sự không giống người thường, cứ như một con mèo hoang nhỏ. Ông đây thật là yêu cô chết mất.” Tay nam nhân muốn vươn đến cúc áo Tô Khuynh Hoạ.
Tô Khuynh Hoạ đằng đằng sát khí uy hϊếp: “Nếu ngươi dám động đến ta, Tô Khuynh Hoạ ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”
Nam nhân bị ánh mắt Tô Khuynh Hoạ hù dọa, thân thể run rẩy nghĩ, không phải là một tiểu mỹ nhân sao? Cô ta nói lời này chỉ để đe dọa mình, cô ta có thể làm gì mình? Hơn nữa chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Đáng giá đáng giá.
Nam nhân vươn tay ra đυ.ng vào Tô Khuynh Hoạ.
Lúc này, một thanh kiếm phóng tới, đâm xuyên qua bàn tay nam nhân. Nam nhân gào thét như gϊếŧ heo, đau không chịu được, lăn lộn trên mặt đất. Thống khổ nhìn bàn tay mình bị thanh kiếm sắc bén đâm thủng, máu tươi loang lổ.
Tô Khuynh Hoạ nhẹ nhõm, thở ra một hơi. Vừa rồi quá nguy hiểm, chậm thêm một bước có lẽ nàng đã bị nam nhân này cưỡиɠ ɠiαи.
Mà người cứu nàng không phải là Thương Kình sao?
Ý thức Tô Khuynh Hoạ càng lúc càng mơ hồ, sắp không kiên trì nổi. Thương Kình Nhị điện hạ bước đến đỡ lấy Tô Khuynh Hoạ nói: “Cô không sao chứ?”
Tô Khuynh Hoạ dùng ngón tay chỉ vào thảo dược bên cạnh, ý bảo Thương Kình hái đến đây. Thương Kình tuy không biết Tô Khuynh Hoạ muốn thảo dược kia làm gì, nhưng vẫn hái mấy cây. Tô Khuynh Hoạ đem cỏ dại bỏ vào miệng nhai, nuốt vào bụng.
Hành động này làm Nhị điện hạ Thương Kình ngây người, Tô Khuynh Hoạ lại đi ăn cỏ dại. Hắn không biết Tô Khuynh Hoạ có dụng ý gì.
Sau khi Tô Khuynh Hoạ ăn cỏ dại giảm bớt thuốc mê, cuối cùng đã êm dịu hơn, không còn hôn mê nữa.
“Cảm ơn ngài. Sao ngài lại ở đây?” Tô Khuynh Hoạ cảm kích hỏi.
Lần trước ở hoàng cung đã được hắn giúp đỡ, lần này hắn lại tiếp tục cứu mình. Nếu không phải hắn kịp thời xuất hiện, chỉ e hiện tại nàng đã thất thân. Nghĩ đến đây, Tô Khuynh Hoạ liền tức giận, nàng sơ suất quá. Nàng đến Tô phủ là để báo thù, sao có thể trúng kế của bọn họ.
Nàng phải nhanh chóng lấy được ân sủng của Thái Tử điện hạ. Như vậy nàng mới có thể đặt chân ở Tô phủ, mới không có ai dám tuỳ ý khi dễ nàng.
“Ta vừa hay đến đây để đi săn, cách nơi này không xa là nhà của ta.” Nhị điện hạ bình thường thích nhất là đi săn, dứt khoát xây một căn nhà ở bên ngoài.
Nhưng sau khi nhìn Tô Khuynh Hoạ ăn hết cỏ dại kia. Thanh tỉnh hơn nhiều, âm thầm ngạc nhiên thán phục, cô gái này biết y thuật. Lại thêm phần hiếu kỳ đối với Tô Khuynh Hoạ.
“Đa tạ.” Tô Khuynh Hoạ nhìn về phía bàn tay bị đâm thủng của nam nhân kia.
Nhị điện hạ đứng lên, đi đến trước mặt nam nhân kia nói: “Ngươi thật to gan, Đại tiểu thư Tô phủ mà ngươi cũng dám động vào sao?”
“Ta sai rồi, tha cho ta đi. Ta cũng là bị người khác sai khiến thôi.” Nam nhân cầu xin tha thứ.
Nhị điện hạ theo bàn tay rút bội kiếm của hắn ra. Nam nhân đau chết đi sống lại, hét lớn. Tay này của hắn xem như phế rồi.
“Là ai chỉ thị ngươi?” Tô Khuynh Hoạ hung dữ hỏi.
Nam nhân sợ hãi không dám nói ra. Nếu nói, nhất định sẽ bị Tô Khuynh Thành đánh chết. Nhưng không nói, lại bị Tô Khuynh Hoạ và Nhị điện hạ đánh chết. Tại sao mình xui xẻo thế này? Gặp ai không gặp lại gặp phải Nhị điện hạ.
“Ta ta……” Nam nhân ấp úng không chịu nói.