Phượng Bá Thiên Hạ: Cẩm Tú Thế Tử Phi

Chương 61: Lãnh Đạm

Ngay khi chuẩn bị ra tay, Nhan Mặc đã xuất thủ trước. Nhan Mặc một chiêu túm chặt lấy cổ tay hắn. Hắn đau đớn la hét oa oa.

“Này, ngươi thả ta ra, thả ta ra.”

Nhan Mặc thấy thái độ hung hăng càn quấy của hắn, gia tăng lực độ, muốn bẻ gãy cổ tay hắn.

Công tử đau tê tâm liệt phế, lớn tiếng cầu cứu: “Thiếu hiệp tha mạng. Ta sai rồi, ta không dám nữa.”

Nhan Mặc vẫn không buông tay hắn ra, nghiêm khắc hỏi: “Có thực sự là không dám nữa không?”

“Thật mà thật mà, ta không dám nữa. Nếu ta còn có ý không an phận với cô nương này, thì ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn.” Mẹ nó, cổ tay sắp gãy đến nơi rồi còn mơ tưởng đến mỹ sắc gì nữa.

Nhan Mặc hài lòng hất tay hắn ra, chán ghét nhìn hắn mắng một tiếng: “Cút.”

Công tử gật đầu lia lịa như một con chó, sau đó té chạy đi.

Mà người bán hàng rong đằng sau vẫn còn nói: “Này, công tử, hai cây trâm này nếu ngài không cần có thể đưa cho ta.”

Tâm tình công tử đang vô cùng tệ, hành động vừa rồi đã ném mất vẻ ngoài của hắn, phẫn nộ trong lòng cũng không thể lý giải. Hắn ném hai cây trâm như ném hai hòn đá vào đầu người bán hàng rong mắng: “Đưa cái đầu của ngươi. Ngươi có tin lão tử đưa ngươi đến Tây Thiên không?”

Hai cây trâm đập vào đầu người bán hàng rong rồi rơi xuống đất, vỡ nát.

Người bán hàng rong cũng tức giận hùng hùng hổ hổ. Không chỉ bị cây trâm đập vào mà cây trâm cũng nát cả rồi.

“Hứ, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ. Cũng chỉ là kẻ trêu ghẹo khuê nữ hoàng hoa, còn trút bực tức lên người của ta.”

Nhan Mặc nhìn người bán hàng rong cũng cảm thấy buồn cười. Người bán hàng rong này là tự chuốc phiền, đều là hạng người không có thuốc chữa.

“Đại tiểu thư, cô không sao chứ?” Nhan Mặc nhẹ nhàng hữu lễ nói.

Vừa rồi hắn đang uống trà ở quán trà bên cạnh. Vị trí quán trà vừa vặn trông thấy phía dưới đường, mà Tô Khuynh Hoạ lại đang trong tầm mắt hắn. Không chỉ mình hắn phát hiện. Toàn bộ người trong quán trà đều nhìn thấy, đều đang bàn tán xôn xao về mỹ nhân mỹ mạo vô song này, kinh ngạc thán phục mỹ nhân xinh đẹp thế này xuất hiện ở kinh thành từ lúc nào?

Nhìn thấy vị công tử áo trắng đến gần, Nhan Mặc lo lắng cho Tô Khuynh Hoạ liền xuống xuất thủ cứu giúp.

Vốn dĩ việc này một mình Tô Khuynh Hoạ cũng có thể ứng phó. Nhưng nàng vẫn như trước cảm tạ Nhan Mặc trượng nghĩa cứu giúp.

“Đa tạ Nhan Mặc thế tử. Khuynh Hoạ không sao.” Tô Khuynh Hoạ lễ phép nói.

“Không cần cảm ơn ta. Lần trước cô cứu ta một mạng, lần này coi như chúng ta huề nhau.” Nhan Mặc thế tử cười nói.

Lần trước chính là lúc Tô Khuynh Hoạ lần đầu tiên gặp Nhan Mặc.

Nhưng Thanh Thanh lại không biết chuyện này. Đại tiểu thư đã cứu Nhan Mặc thế tử lúc nào chứ? Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều.

Tô Khuynh Hoạ che miệng cười: “Lần trước chẳng phải ngài đã trả hết rồi à? Ta còn đang muốn cảm tạ ngài. Đúng rồi, ta đã cho người đưa vũ y về cho ngài rồi.”

Nhan Mặc đang muốn ngăn cản, đột nhiên cảm thấy không có lý do gì để ngăn cản. Hắn và nàng cũng không có quan hệ gì. E là nàng đã không còn thèm bộ vũ y đó nữa. Vì nàng muốn gả cho Thái Tử điện hạ.

Từ sau yến hội, Thái Tử điện hạ rõ ràng lãnh đạm với Tô Khuynh Thành. Ngược lại hắn đang say mê Tô Khuynh Hoạ, đây không phải điều Tô Khuynh Hoạ muốn ư? Nàng vốn có hôn ước với Thái Tử, vì vậy Tô Khuynh Hoạ không cần từ hôn, trực tiếp gả cho Thái Tử điện hạ. Đây thực sự là điều nàng muốn sao? Chẳng lẽ Nhan Mặc hắn nhìn lầm nàng rồi.

“Vậy ra, Đại tiểu thư chẳng phải nợ ta một ân tình à?” Nhan Mặc thế tử cười nói. Nếu có thể để một người kiêu ngạo như nàng nợ hắn một ân tình. Đây cũng coi như một lựa chọn tốt. Sau này hắn còn có thể mượn lý do này để đến gần nàng.