Phượng Bá Thiên Hạ: Cẩm Tú Thế Tử Phi

Chương 60: Lưu Manh

“Cô nương, cô không nói đùa đấy chứ? Cây trâm này còn không đáng giá bằng y phục trên người cô đó.” Người bán hàng nói, sắc mặt rạng rỡ vừa rồi cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Tô Khuynh Hoạ cũng chỉ hỏi một chút, nếu như không được thì là không được.

“Chúng ta đi thôi.” Tô Khuynh Hoạ không quan tâm người khác bàn tán về mình thế nào, trực tiếp kéo tay Thanh Thanh muốn rời đi.

Người bán hàng lắc đầu, trong lòng nghĩ không có tiền trả còn muốn mua trang sức gì chứ. Tuy rằng dáng người, dung mạo đều vô cùng xinh đẹp nhưng nhìn y phục trên người cô ta cũng không giống dạng tiểu thư giàu có.

Khi Tô Khuynh Hoạ và Thanh Thanh đang quay người bước đi, bỗng một âm thanh thô kệch truyền đến: “Hai vị cô nương đợi một chút!”

Tô Khuynh Hoạ và Thanh Thanh quay đầu lại. Hoá ra là một vị công tử áo trắng thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng hữu lễ. Nhưng lại lạ mặt, Tô Khuynh Hoạ cũng không nhận ra.

“Xin hỏi công tử là?” Tô Khuynh Hoạ nghi hoặc hỏi.

Công tử áo trắng mở chiếc quạt ra, tiêu sái nói: “Ta và cô nương thật là có duyên, chúng ta đều mặc áo trắng, cô nói đúng không?”

Thì ra là bắt chuyện…… Tô Khuynh Hoạ im lặng. Thanh Thanh nhìn nam tử bắt chuyện này rất kỳ lạ, nói: “Công tử, trên đường không chỉ có mình tiểu thư nhà ta mặc áo trắng. Chẳng lẽ công tử đều có duyên phận với bọn họ à?”

Tô Khuynh Hoạ nghe xong khẽ phụt cười. Bị Thanh Thanh vạch trần ngay trước mặt, công tử này có chút xấu hổ, cười cười nói: “Tại hạ vừa rồi thấy hai vị cô nương yêu thích món đồ trang sức ở sạp hàng này không buông tay. Nếu hai vị cô nương đã thích, tại hạ nguyện ý mua tặng hai vị cô nương.”

Công tử hào sảng móc tiền ra đưa cho người bán hàng rong.

Người bán hàng rong có thể kiếm tiền liền vui vẻ nói: “Công tử vừa hào phóng vừa biết chiều lòng người. Cô nương nhà ai mà được gả cho ngài thật sự là tam sinh hữu hạnh mà.”

Người bán hàng rong lại rất biết cách nịnh bợ. Vì người bán hàng rong nhìn ra vị công tử này có hứng thú với Tô Khuynh Hoạ. Hắn tất nhiên phải giúp hắn ta một chút.

Công tử cao hứng, liền nói: “Tiền thừa không cần thối lại.”

Người bán hàng rong đạt được ước muốn, lại càng buông lời nịnh nọt: “Công tử đúng là người hào sảng. Nếu ta mà là nữ nhi, ta cũng muốn gả cho ngài, cả đời này cũng không còn buồn phiền nữa rồi.”

“Ặc, ngươi muốn gả, ta cũng tuyệt đối không cưới.” Lời nịnh hót quá mức này lại khiến cho hắn cảm thấy buồn nôn.

Người bán hàng rong chỉ ngây ngô cười cười. Mặc kệ hắn có ác tâm hay không, dù sao hiện tại hắn cao hứng là được rồi.

Công tử đem hai cây trâm vừa mua đưa cho Tô Khuynh Hoạ nói: “Cô nương, đây là hai cây trâm vừa rồi hai vị thích, tại hạ mua tặng cho hai vị.”

Nói là hai vị, nhưng vị công tử này chỉ nhìn mỗi một mình Tô Khuynh Hoạ. Thanh Thanh không khỏi liếc mắt. Đại tiểu thư mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, có nam nhân nào nhìn thấy mà không yêu thích chứ? Nam nhân này muốn tiếp cận tiểu thư nhà ta, đó là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Tô Khuynh Hoạ vẫn luôn là người kiêu ngạo. Sẽ không tự tiện nhận đồ người khác tặng, càng không nói đến vị công tử lạ mặt này.

“Đa tạ ý tốt của công tử. Nhưng ta không thể nhận.” Tô Khuynh Hoạ nói.

Người bán hàng rong đang nghĩ có người trả tiền lại còn không muốn? Vậy không bằng đưa cho ta, ta lại lời thêm một món đồ.

Thấy Tô Khuynh Hoạ phải đi. Vị công tử này cùng đi lên, giống như theo đuôi, dán lấy phía sau nói: “Cô nương, cô nhận lấy đi. Cô đeo lên thực sự nhìn rất đẹp.”

Nói xong liền đưa tay lướt qua cổ Tô Khuynh Hoạ, động tác vô cùng mập mờ.

Tô Khuynh Hoạ khẽ rung hàng mi. Khá lắm lưu manh, lại dám chiếm tiện nghi của mình. Nhìn dáng vẻ hắn công tử văn nhã, không ngờ lại là loại tư văn bại hoại.

Tô Khuynh Hoạ nhanh chóng tay thành nắm đấm. Nàng muốn đem hạng người hạ lưu này đánh đến mức cha mẹ nhận không ra.