Nam tử nghe thế thì nở một nụ cười lưu manh, tuôn ra mị ý, so với nữ tử bình thường còn đẹp mắt hơn. Hắn ghé sát vào tai Tô Khuynh Hoạ nói nhỏ: “Cho dù chết, ta cũng muốn làm quỷ phong lưu.”
Nói xong, hắn tiến sát vào cổ nàng khẽ ngửi, phát ra tiếng thở hài lòng.
“Quan sai đại nhân xin thương tình, trong xe là tiểu thư Tô vương phủ, không thể tự tiện xem được?”
Bên ngoài màn xe vang lên giọng điệu thảo mai, nịnh nọt của Thôi ma ma, không giống thái độ mấy ngày nay của bà ta chút nào.
Tô Khuynh Hoạ không khỏi thầm mắng một tiếng: Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
Đại khái là Thôi ma ma cho thủ vệ kia thứ gì đó, thủ vệ kia chần chờ chốc lát, nhưng ngay sau đó lại nói: “Không được, điều tra theo thông lệ, bất kể là ai đều phải kiểm tra.”
Nói xong, thủ vệ bước chân tiến về phía này…
Nam tử trong xe nghe được động tĩnh bên ngoài, quay người chui vào trong chăn của Tô Khuynh Hoạ. Dao găm trong tay nam tử đặt trên eo Tô Khuynh Hoạ, nàng cắn răng, hừ lạnh: “Hèn hạ!” Ai ngờ cái đồ vô sỉ kia chỉ cúi đầu cười, thanh âm như hương thơm rượu ngọt.
Nàng kéo cổ áo của mình xuống, lộ ra bờ vai mịn màng cùng làn da trắng nõn. Thời khắc thủ vệ vén rèm lên, Tô Khuynh Hoạ vờ như vừa tỉnh ngủ, chậm rãi mở to mắt.
Mỹ nhân tỉnh giấc, y phục lập tức rũ xuống, làn da như tuyết lúc ẩn lúc hiện, vô cùng phong tình.
Thủ vệ kia không ngờ được trong xe lại có cảnh tượng như vậy, toàn thân sững sờ.
Tô Khuynh Hoạ mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ lớn tiếng khóc: “Ma ma! Ma ma…”
Thôi ma ma sợ tới mức run lên, vội vã tiến đến, nhanh chóng buông rèm kéo thủ vệ kia ra.
Tô Khuynh Hoạ cúi đầu khóc, thủ vệ kia hết sức lúng túng cùng Thôi ma ma thì thầm gì đó.
“Có chuyện gì vậy?” Một tiếng quát lớn vang lên, kèm theo đó là một loạt tiếng bước chân. Lúc này, thủ vệ kia vội vàng chạy tới nói: “Đại nhân, không có phát hiện gì cả.”
Ngay sau đó, Tô Khuynh Hoạ nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, liền ngừng nức nở.
“Quả nhiên là thứ hồ ly hoang dã bại hoại, da^ʍ oa đãng phụ, hừ! Không biết xấu hổ.”
Giọng Thôi ma ma không nhỏ, nam tử ẩn náu bên trong dĩ nhiên cũng đã nghe được.
Tô Khuynh Hoạ nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên, ác ý trong mắt hiện lên, chỉ là rất nhanh liền khôi phục như ban đầu.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, nam tử nheo mắt nhìn Tô Khuynh Hoạ, muốn hỏi xem nàng là cô nương nhà nào.
“Người đều đã đi hết, ngươi còn không ra ư?” Nét mặt nàng không hề thay đổi, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.
Nam tử chậm rãi thu dao lại rồi mới chui từ trong chăn ra, sửa sang lại y phục của mình.
Tô Khuynh Hoạ chanh chóng kéo y phục của mình lên, mặt không biểu cảm, hai người im lặng đối diện nhau.
Lúc này nam tử mới quan sát Tô Khuynh Hoạ kỹ càng, dung mạo tuyệt đẹp, chắn chắn là dung mạo xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy trong đời. Có điều chỉ e là nàng cũng tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường, ánh mắt điềm tĩnh cùng trí thông minh mà hắn chưa bao giờ thấy qua.
Tô Khuynh Hoạ nhìn nam tử trước mặt, không ngờ được hôm nay lại gặp phải loại phiền toái này, còn đạp lên thanh danh của mình.
Tâm tư nam tử khẽ động, đầu ngón tay khẽ nâng cằm Tô Khuynh Hoạ…