Xe ngựa rung lắc ung dung đi tới, Tô Khuynh Hoạ nhớ lại những khó khăn, vất vả mà nàng đã trải qua. Nàng thân là đích nữ vương phủ, vốn nên vinh hoa phú quý, yên bình mà sống qua một đời. Thật không ngờ, giờ đây nàng lại mang trên lưng oán hận quay về Tô vương phủ.
Năm đó, mẫu thân nàng là trưởng công chúa lại gả cho một kẻ phụ tình. Vì mẫu thân mà người như phụ thân mới được phong làm Vương gia khác họ. Thế nhưng sau khi kết hôn Tô vương gia sống bên cạnh mẫu thân lại có thể dung túng ái thϊếp Chương thị hại chết mẫu thân.
Mẫu thân vừa sinh hạ nàng không lâu thì qua đời, Chương thị liền trở thành chủ mẫu Vương phủ. Kể từ lúc đó, Chương thị bám lấy cái cớ Tô Khuynh Hoạ thân thể ốm yếu bệnh tật nên đưa về nông thôn tu dưỡng.
Năm nay nàng vừa hay đến lúc cập kê, Tô vương phủ lại cho người đến đón nàng trở về. Có điều không phải là đón nàng về nhà hưởng phúc, mà là vì để nàng về nhà từ hôn.
Năm đó, mẫu thân nàng và mẫu thân Thái Tử quan hệ rất tốt, liền đem nàng chỉ phúc vi hôn cho Thái Tử đương triều.
“Khuynh Hoạ tiểu thư, Vương phi nhà ta nói, người đã sống ở nông thôn từ nhỏ, lễ tiết cơ bản đều không biết. Dù có gả cho Thái Tử cũng chỉ khiến cho vương phủ thêm đàm tiếu. Cho nên Vương gia và Vương phi hy vọng người có thể vui vẻ từ hôn.”
Thanh âm của Thôi ma ma vang lên cắt đứt tâm tư Tô Khuynh Hoạ. Nhưng những lời Thôi ma ma nói Tô Khuynh Hoạ nghe vô cùng chói tai. Nàng mỉm cười, cố gắng đè nén sự chán ghét trong lòng, lập tức diễn ra dáng vẻ nhu nhuận.
Nàng nói: “Khuynh Hoạ cũng hiểu, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không làm vương phủ mất mặt.”
Nghe được nàng vâng lời như vậy, Thôi ma ma nhẹ nhàng gật đầu, bà ta ngoài mặt tươi cười trong lòng lại như dao găm.
Hừ! Quả nhiên là nha đầu nông thôn không có giáo dưỡng, khó trèo lên nơi thanh nhã.
Tô Khuynh Hoạ nắm chặt miếng ngọc bội trắng chạm hoa trong tay, cố gắng trấn tĩnh. Ngọc bội này là tín vật đính hôn, mẫu thân tự tay giao cho di nương xem như bằng chứng cho hôn ước năm đó. Hôm nay, có lẽ phải cầm ngọc bội trắng chạm hoa này đi từ hôn.
Hừ! Vương phủ người cho rằng nàng không biết nguyên do trong chuyện này ư? Ái thϊếp Chương thị kia muốn cho nữ nhi của mình thay thế nàng trở thành Thái Tử Phi.
Chương thị này tính toán thật giỏi, chỉ có điều trên đời này làm sao có thể chuyện gì cũng được như ý bà ta?
Tô Khuynh Hoạ âm thầm cười. Còn phải cảm tạ Chương thị, vốn dĩ nàng đã muốn trở về. Nếu không phải nhờ Chương thị, chỉ dựa vào chính mình Tô Khuynh Hoạ nàng rất khó trở về.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Khuynh Hoạ có chút mệt, liền cầm lấy chăn nằm xuống nghỉ ngơi. Không biết qua bao lâu, Tô Khuynh Hoạ chợt thấy không đúng, dường như có người xông vào xe ngựa.
Nàng choàng tỉnh, lọt vào tầm mắt nàng chính là một dung nhan tuấn mỹ gần nàng trong gang thước. Tô Khuynh Hoạ cả kinh run lên, nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt nàng liền bình tĩnh trở lại. Bởi vì nàng cảm giác rõ có một thanh dao găm đang dán trên cổ nàng…
“Đừng lên tiếng! Nếu không ta gϊếŧ ngươi!” Nam tử kia cho rằng nàng muốn hét, thấp giọng uy hϊếp.
Ánh mắt Tô Khuynh Hoạ tối sầm lại, bản thân mình đang bị người khác uy hϊếp?
Nàng lạnh nhạt nói: “Đây chính là xe ngựa của vương phủ, chỉ cần ta hét lên một tiếng, chỉ sợ ngươi cũng sẽ mất mạng!”
Nam tử sững sờ, không nghĩ tới nữ tử trước mặt có thể điềm tĩnh như vậy, trái lại còn uy hϊếp hắn.
Nam tử cẩn thận dò xét Tô Khuynh Hoạ, đồng thời Tô Khuynh Hoạ cũng dò xét cẩn thận hắn.
Chóp mũi nàng đột nhiên cảm nhận được một mùi máu tươi truyền tới khiến nàng nhíu mày, xem ra là phiền phức lớn.
“Dừng xe! Là người nào ở trên xe, kiểm tra!” Có thị vệ bên ngoài xe đang lục soát.
Tô Khuynh Hoạ thở dài một tiếng, đúng là nhà dột gặp đêm mưa dài, hết cái xui này lại đến cái rủi nọ.
Nam tử cười cười đối diện với nàng, ý uy hϊếp trong mắt không cần nói cũng biết. Chỉ là không nghĩ tới nam tử trước mắt cầm dao trong tay không những không tránh đi, ngược lại gạt đi y phục của nàng ra.
“Dáng người không tệ, xương như ngọc da như băng, quả là báu vật nhân gian!” Nói xong nam tử cảm thán lắc đầu.
Tô Khuynh Hoạ có chút luống cuống, lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn làm càn, ta lập tức khiến ngươi chết không nơi chôn thân!”