Kiều Dưỡng Mỹ Nhân Ngây Ngô

Chương 21

Tú Hạ hiểu rõ nỗi lo lắng trong lòng nàng, không đành lòng nhìn thấy nàng buồn bã, liền vội vàng trấn an, “Sẽ không, sẽ không, nô tỳ chỉ sợ lây bệnh khí cho ngài thôi.”

“Nô tỳ sẽ ở lại đây, nếu ngài nhớ nô tỳ, cứ về thăm một chút. Chờ nô tỳ khỏi bệnh, sẽ lại xuống giường hầu hạ ngài, được không?”

Khi Trúc Diệp đẩy cửa vào, Khương Dục Ninh đang cuộn mình trong lòng Tú Hạ nức nở. Thấy Trúc Diệp, nàng có chút ngượng ngùng, liền vội che mặt, không muốn để người khác thấy đôi mắt sưng đỏ như hạch đào.

Trúc Diệp cười cười, giả vờ như không thấy gì.

Tú Hạ buông tay đang ôm Khương Dục Ninh, cố gắng ngồi dậy. Thần sắc nàng đầy áy náy, nhìn Trúc Diệp rồi nói: “Trúc Diệp tỷ tỷ, ta vẫn chưa khỏe lại, còn chưa xuống giường được. Cô nương sợ là vẫn phải phiền đến ngài.”

Trúc Diệp không tỏ vẻ bất ngờ, nàng cúi chào lễ phép, mỉm cười nói: “Đó đều là việc nô tỳ nên làm.”

Tú Hạ sửng sốt.

Trúc Diệp giơ tay vỗ nhẹ, lập tức hai tiểu nha hoàn đứng đợi bên ngoài cửa tiến vào, cung kính hành lễ rồi quỳ xuống đất, không hề nhúc nhích.

Trúc Diệp dịu dàng nói: “Tú Hạ cô nương cứ an tâm dưỡng bệnh, các nàng sẽ chăm sóc ngài chu đáo.”

Vừa dứt lời, hai tiểu nha hoàn quỳ sát đất lập tức dập đầu, đồng thanh nói: “Vâng, thưa cô nương.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tú Hạ không khỏi rùng mình một cái. Hai tiểu nha hoàn này rõ ràng là người từ cách vách được phái đến.

Nàng sớm nên nghĩ đến, vị Thẩm công tử kia đã dám công khai trước mặt bao nhiêu người mà ôm cô nương nhà mình đi, thì việc tiếp theo không ai đến viện của nàng gây rối, mà ngược lại, mọi chuyện lại yên ả như vậy. Chẳng lẽ to như vậy vườn, đã sớm thành của người khác?

Cảnh An Hầu phủ tuy rằng không còn vượng thịnh, nhưng dù sao cũng là hầu phủ, vị công tử này thế nhưng lại có thể khống chế được cả biệt trang của hầu phủ...

Tú Hạ vốn tưởng rằng mình cẩn trọng tính toán, bất đắc dĩ đẩy cô nương ra ngoài, nhưng nhìn thái độ bình thản của Trúc Diệp, chỉ sợ rằng đây vốn là kết quả mà bọn họ muốn từ trước.

Cô nương... Bọn họ muốn lưu lại cô nương, là có ý đồ gì đây?

Tú Hạ lập tức cảm thấy sợ hãi, nắm chặt cánh tay Khương Dục Ninh theo phản xạ, lực đạo cũng không tự giác mà tăng thêm vài phần.

Khương Dục Ninh bị nắm đau, nhưng lại nghĩ rằng Tú Hạ không thoải mái, nên chỉ cắn chặt môi, không kêu lên tiếng nào.

Trúc Diệp nhìn thấy tất cả động tác của hai người, nàng tiến lên hai bước, nhẹ nhàng bắt lấy tay Tú Hạ, rồi nói khẽ: “Đừng làm đau cô nương.”

Tú Hạ theo bản năng buông tay, nhưng khi lấy lại tinh thần, Khương Dục Ninh đã bị Trúc Diệp ôm vào lòng. Tú Hạ thoáng chốc mở to mắt, chống người muốn đứng dậy.

Trúc Diệp lùi lại nửa bước, nhắc nhở: “Tú Hạ tỷ tỷ, ngài vẫn còn bệnh.”

Lời nhắc này khiến Tú Hạ lập tức cứng đờ, không dám cử động.

Trúc Diệp nhìn thấy tình cảnh đó, trong lòng cũng cảm thấy một chút đồng tình. Dù sao, Tú Hạ cũng là người đã bầu bạn với cô nương từ nhỏ, việc luyến tiếc là điều dễ hiểu. Nhưng điện hạ tuyệt đối sẽ không để một người không rõ chi tiết, lại một lòng chỉ lo tính toán vì tiền đồ của cô nương, ở lại bên cạnh.

Sau này, khi cô nương đến Thường Thanh Viên, từ ăn mặc, chi tiêu đến tiền đồ hay nhân duyên, tất cả đều sẽ do điện hạ định đoạt.

Bởi vậy, Trúc Diệp chỉ cười cười, rồi đưa cho Tú Hạ một viên thuốc an thần, nói: “Tỷ tỷ yên tâm, nô tỳ sẽ tỉ mỉ chiếu cố cô nương. Cô nương vẫn ở tại cách vách, đợi tỷ tỷ khỏi bệnh, cô nương sẽ thường xuyên đến thăm ngài.”

Nói đến đây, Tú Hạ đã hiểu rõ, nàng không còn đường để đi, chỉ hy vọng rằng sau này cô nương có thể sống tốt hơn. Vị Thẩm công tử kia đã có thể khống chế cả biệt trang của Cảnh An Hầu phủ, chứng tỏ người không phải là kẻ tầm thường.

Nàng không dám đoán thêm gì nữa, chỉ đành ách giọng dặn dò thêm vài câu cuối cùng.

Khương Dục Ninh tuy không muốn rời đi, nhưng lại rất sợ làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của Tú Hạ, nên ôm lấy cổ Trúc Diệp, nhỏ giọng nói: “Chúng ta trở về thôi.”

Khi trở lại Thường Thanh Viên, thời gian mới chỉ trôi qua hơn nửa canh giờ, mặt trời vẫn còn cao trên bầu trời. Trúc Diệp giúp Khương Dục Ninh thay áo ngủ và đi đôi giày mềm, nhẹ nhàng khuyên: “Cô nương, hãy ngủ một chút nhé.”

Giường đệm và chăn đều là loại tốt nhất, tinh xảo hơn nhiều so với những thứ ở Minh Tuyết Viên. Khương Dục Ninh vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ.

Trúc Diệp vẫn nhớ rõ mấy tháng trước, khi tiểu cô nương ngủ trưa ở đây, đã gặp ác mộng mà tỉnh dậy. Khi không thấy ai bên cạnh, nàng đã khóc òa lên và chỉ dừng lại khi nhào vào lòng Thẩm Nhượng.

Lần này, Trúc Diệp không dám lơ là, nàng canh giữ ở bên giường, không dám rời đi dù chỉ một bước.

Nàng dựa vào đầu giường, tay chống cằm, bắt đầu mơ màng sắp ngủ, thì bỗng nhiên nghe thấy một loạt bước chân rất nhẹ. Khi mở mắt, nàng thấy Thẩm Nhượng đang đứng khoanh tay bên mép giường.

Nàng cúi người chuẩn bị quỳ, nhưng Thẩm Nhượng xua tay, hạ thấp giọng nói: “Đi ra ngoài đi.”

Trúc Diệp nhỏ giọng lui ra, không quên cẩn thận khép cửa phòng lại.

Ở ngoài hành lang, Trúc Linh đang ôm một xấp quần áo đi tới. Thấy Trúc Diệp vừa ra, nàng hỏi: “Cô nương đã tỉnh rồi à?”