Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Chương 10

Má cô đỏ bừng lên vì căng thẳng, lo sợ con “trăn” cắn mình, may mà khi đến nơi tối tăm này, không gian đang sôi sục cuối cùng cũng không khiến cô thất vọng, “phụt” một tiếng nhả ra… một hộp diêm nhỏ.

Diêm… diêm cũng được!

Cẩn thận quẹt ra một tia lửa, trước mắt Tô Lạc Lạc lóe lên một ánh sáng yếu ớt, đập vào mắt cô không phải là một con trăn khủng khϊếp mà là khuôn mặt đẹp đến mức yêu dị của thú nhân tàn tật bên cạnh——

Y nằm nghiêng về phía cô, rõ ràng đang ngủ, nhưng không ngủ yên, đôi mắt dài và sâu nhắm chặt, lông mày anh tuấn nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ, hàng mi trắng như tuyết giống hai chiếc quạt nhỏ tinh xảo, dày và rậm nằm dưới bóng tối của lông mày, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng dù có chút vết thương nhỏ nhưng môi rất ẩm ướt và căng mọng, hơi nhếch lên đầy quyến rũ.

Y có một mái tóc dài màu bạc đẹp như ánh trăng, thân hình cao lớn, đường nét cơ thể hoàn mỹ, dù một bên vai và má đều phủ một lớp lông đen chưa hoàn toàn rụng hết, nhìn thôi cũng khiến người ta nổi da gà, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của y, ngược lại còn tăng thêm vài phần hoang dã nguyên thủy.

Những sợi tóc bạc óng ả rủ xuống chân y như sợi thần, vài sợi rũ trước ngực, phần lớn trượt khỏi bờ vai rộng của y, theo đường cơ bắp hoàn mỹ chìm vào eo, từ từ đi xuống…

Ánh mắt Tô Lạc Lạc đảo qua, đồng tử chợt chấn động dữ dội.

Cứu với!!

Tình cờ trong khoảnh khắc trước khi que diêm tắt lịm, cô nhìn thấy bộ mặt thật của “Trăn tiên sinh”, Tô Lạc Lạc cảm thấy cái đầu đang chìm đắm trong vẻ đẹp mãnh liệt của thú nhân tàn tật bên cạnh cuối cùng đã tỉnh táo lại đôi chút.

Khuôn mặt cô đỏ bừng như bị lửa đốt, nhắm chặt mắt lại, lúng túng phủ tấm da thú mà cô vừa giật ra từ người Trăn tiên sinh trở lại lên người “y”, lắp bắp nói: “Xin lỗi… thật sự xin lỗi!”

Cô thật sự không cố ý.

Trái tim cô đập thình thịch một lúc lâu, Tô Lạc Lạc xoa xoa đôi má và đôi tai đang nóng bừng, lại nghĩ đến việc mình vừa dùng tay phải kéo tấm da thú đó mà cả người đông cứng lại, trong đầu bất giác nghĩ...

Cái đó… Lớn, lớn thật.

Đúng là hiện thực như trong game otome R18…

Chẳng lẽ vì kiếp trước cô gϊếŧ chết tang thi vương, có công đức cứu thế nên thiên đạo ban cho cô một người chồng thú nhân tàn tật đẹp trai, mạnh mẽ và hợp với sở thích của cô từ đầu đến chân sao?

Tô Lạc Lạc chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nhưng đã đọc nhiều tiểu thuyết, chơi game và đi chợ tình Tô bỗng nhiên cảm thấy như mình vừa giác ngộ điều gì đó, thậm chí trong đầu còn hồi tưởng lại một số tiểu thuyết chữa lành mà cô thường đọc trước khi mạt thế xảy ra.

—Theo cốt truyện, thú nhân tàn tật bên cạnh chắc chắn đã bị thương nặng không thể cử động, cần cô cứu giúp và chăm sóc, từ đó dần yêu cô và lấy thân báo đáp… Mùi máu tanh mà cô ngửi thấy vừa rồi chẳng lẽ là từ vết thương của y sao?

Nghĩ đến đây, Tô Lạc Lạc không thể ngồi yên nữa, cô cắn răng chịu đựng sự khó chịu trong người, cố gắng bò ra khỏi đệm cỏ, đốt một cọng rơm, lần theo ánh sáng tìm đến đống lửa dự trữ trong hang đá của thú nhân tàn tật.

Đống lửa trong hang đã tàn từ lâu, chỉ còn một lớp tro, vẫn còn ẩm ướt, có vẻ đã lâu không được đốt lại, may mà trong hang vẫn còn nhiều củi khô đủ đốt vài ngày.

Tô Lạc Lạc rút vài cọng rơm từ đệm cỏ ra làm mồi lửa, nhóm lửa lên.

Hang đá lập tức sáng bừng lên, quả nhiên trên người thú nhân tàn tật có rất nhiều vết máu và vết thương dày đặc khắp cơ thể y.

Và quanh eo và tứ chi y đều bị trói chặt bằng dây cỏ, hoàn toàn trói chặt y vào chiếc giường đá nặng nề này. Nhìn nút thắt thì không giống do người khác trói lắm.

Cô đơn giản quan sát tình trạng vết thương của y rồi quay người nhìn quanh hang đá.