Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Chương 9

Cô nhìn chằm chằm vào con sói đó khoảng mười mấy giây, nhận ra đó là con sói suýt cắn chết cô nửa tháng trước.

“Sao lại chỉ ăn một chút thế này?” Tô Lạc Lạc nhìn xác con sói còn lại hơn nửa mà nhíu mày, có chút khó hiểu.

Con sói này không lớn lắm, thú nhân ăn rất nhiều, với thân hình của thú nhân tàn tật bên cạnh, con sói này đừng nói ăn trong nửa tháng, ăn một hai miếng là hết chứ chẳng chơi.

“Là vì có thức ăn khác, hay vì thịt sói khó ăn quá vậy ta?”

Tô Lạc Lạc nghĩ ngợi rồi lại chôn con sói vào tuyết để bảo quản, rồi men theo ánh sáng tuyết đi vào hang đá, càng đi càng thấy có điều không ổn——

Mùi máu tanh trong hang đá không những không giảm đi mà còn càng lúc càng đậm hơn, còn có một mùi ngọt ngào gần như nóng bỏng trộn lẫn với hơi nước, như ánh mặt trời thiêu đốt từng đợt thổi ra ngoài.

Và khi ngửi thấy mùi này, tay chân cô đột nhiên tê dại, từ tận xương tủy dâng lên một cảm giác bức thiết muốn tìm thấy nguồn gốc của mùi này rồi chiếm lấy nó làm của riêng.

Ngay cả không gian vốn chẳng có phản ứng gì cũng xao động khiến cô thở không nổi, thôi thúc cô tiến lên.

Không ổn rồi… sao lại thế này?

Hơi nóng xông lên mặt, má Tô Lạc Lạc ửng đỏ lên, cảm thấy trước ngực và sau lưng mình như đang bị giằng co giữa hai thái cực băng và lửa. Lý trí bảo cô đừng đi tiếp, nhưng cơ thể đang cực kỳ mất nhiệt lại thúc giục cô bước vào trong.

Cô càng đi vào sâu, làn gió ấm như ánh mặt trời càng mạnh mẽ, mang theo mùi máu tanh phả vào mặt, tuy không dễ ngửi nhưng lại như tắm mình trong ánh mặt trời, thực sự rất thoải mái.

Tô Lạc Lạc thoải mái đến mức tay chân run rẩy, đi một mạch thật sâu vào vài mét, đến khi cơ thể cô sắp hoàn toàn ấm lại thì trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một cánh cửa gỗ đóng kín.

Tô Lạc Lạc:?

Một cơn gió lạnh thổi qua lưng cuốn trôi hơi thở của ánh mặt trời.

Cái lạnh lại tấn công, Tô Lạc Lạc suýt khóc vì lạnh.

Nếu vẫn cứ lạnh như ban đầu thì thôi, đằng này cô vừa mới cảm nhận được sự ấm áp.

“Xin, xin hỏi——”

Đêm tối bao trùm khiến cái lạnh trở nên khắc nghiệt, mười ngón tay của Tô Lạc Lạc vì vừa ấm lên mà đã hồi phục, mỗi ngón đều sưng đỏ và ngứa, trông như những củ cà rốt, rất thê thảm: “Ngài có thể cho ta tá túc một đêm được không?”

Trong cửa vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, Tô Lạc Lạc lại gõ cửa thêm một lúc, đôi chân đột nhiên rã rời, cơ thể mất kiểm soát ngã sang một bên.

Ngay khi cơ thể cô sắp chạm vào tảng đá lạnh lẽo, sự cấp bách trong không gian đạt đến đỉnh điểm, mắt Tô Lạc Lạc hoa lên, cô ngã xuống một cái đệm cỏ mềm mại.

Mùi máu tanh nồng nặc kèm theo mùi ngọt của ánh mặt trời xộc vào mũi, khiến cô suýt nghẹt thở, phải ho một hồi lâu mới dịu lại.

Mọi thứ trước mắt tối đen, Tô Lạc Lạc không chắc mình đã đến đâu, một đôi tay không ngừng mò mẫm xung quanh.

Ừm… bên dưới là đệm cỏ, giống cái cô từng nằm trong khu tị nạn vậy.

A, đống rơm bên trong hình như ấm hơn một chút, tiếp tục lên trên, hửm? Là một tấm da thú sao?

Tô Lạc Lạc lạnh quá, bèn cố sức kéo tấm da thú đó đắp lên người.

Nhưng cô lại nhanh chóng phát hiện có điều không ổn, sao tấm da thú này vẫn còn ấm thế, như thể vừa được lột ra từ người khác vậy...

Không đúng, thứ lông xù lớn lớn, cầm một tay không hết này là gì.

Chẳng lẽ…

Là trăn sao???

Vội vã hất tung thứ khổng lồ kỳ lạ, Tô Lạc Lạc như gặp ma, lăn lông lốc ra ngoài mấy vòng, cho đến khi lưng đập vào bức tường đá lạnh lẽo.

Bóng tối mang lại cảm giác bất an tột độ, dù xung quanh cô ấm áp như ánh mặt trời, bản năng vẫn khiến cô cảm thấy dễ chịu.

Run rẩy rút một cọng rơm từ dưới người, Tô Lạc Lạc gắng sức cảm ứng không gian, cố gắng tìm một cái bật lửa.