Tận Thế Đến Ôm Chặt Đùi Của Đại Lão

Chương 42: Nước thuốc chữa lành cấp thấp

Nói đến đây, Ninh Đại nhanh chóng thay đồ, chạy vội vào bếp, tay chân thoăn thoắt chuẩn bị cơm nước, cô không thể đợi thêm nữa hận không thể ngay lập tức chạy đến bệnh viện cứu cha.

Dudulu lững thững bước lại gần Ninh Đại, yếu ớt lên tiếng: "Ngai Ngai... Ngai Ngai Lu, ngươi bình tĩnh, nghe ta nói, linh tuyền bây giờ không thể lập tức chữa khỏi bệnh cho cha ngươi được đâu." Giọng nói có hơi thấp thỏm.

"Sao cơ?" Ánh mắt Ninh Đại trở nên lạnh lẽo, cô kinh ngạc dừng tay đang vo gạo lại.

"Kiếp trước ta bị Lục Phiêu cướp đi, không gian của cô ta đã lấy hết toàn bộ linh tuyền trong kho của ta. Sau khi giúp ngươi tái sinh, sức mạnh của ta gần như đã bằng không, vì vậy tạm thời không thể chế tạo ra linh tuyền có thể chữa lành ngay lập tức bệnh tình của cha ngươi."

Dudulu tủi thân kể lại nguyên nhân, hu hu...

Dáng vẻ của Ngai Ngai Lu lúc này trông đáng sợ quá.

Lại là Lục Phiêu, Ninh Đại cảm giác như mình và cô ấy đúng là xung khắc. Vốn tràn đầy hy vọng rằng cha sẽ khỏe lại, giờ phát hiện ra tất cả chỉ là hy vọng hão huyền, mà kẻ đầu sỏ lại là người mà Ninh Đại ghét nhất – Lục Phiêu, rốt cuộc cô ấy còn muốn hại cô đến mức nào!

"Linh tuyền là do cậu tạo ra?" Ninh Đại cố nén cơn giận, quay đầu hỏi.

"Tất nhiên, ngươi nghĩ nó tự nhiên mà có à? Chỉ khi ta ở trạng thái sức mạnh đỉnh cao mới có thể tạo ra nước thuốc chữa lành đẳng cấp cao nhất. Bây giờ sức mạnh của ta chỉ đủ để tạo ra nước thuốc chữa lành cấp thấp, mà còn phải ăn rất nhiều mới có thể miễn cưỡng tạo ra một phần." Dudulu cẩn thận trả lời, khi nói đến thức ăn còn liếc nhìn Ninh Đại, thấy cô không có phản ứng gì, nó mới thở phào nhẹ nhõm.

"Xin lỗi, Dudulu, trước đây tôi còn trách cậu ăn nhiều, là tôi đã hiểu lầm cậu. Cậu là vì cứu tôi nên mới thiếu hụt năng lượng, sau này tôi sẽ không nói vậy nữa." Ninh Đại tự trách nói, thành khẩn nhìn thẳng vào mắt Dudulu, "Hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi, tôi sẽ không bao giờ chê cậu ăn nhiều nữa."

"Không... Không sao đâu, Dudulu đại nhân ta đâu có nhỏ mọn như thế."

Dudulu có vẻ bối rối vì lời xin lỗi đột ngột của Ninh Đại.

Ban đầu Ninh Đại có dáng vẻ như quỷ keo kiệt thần giữ của, bỗng dưng lại chuyển sang thành một người xúc động như bạch liên hoa.

Bổn bảo bảo có hơi kinh sợ, bổn bảo bảo quen bị lừa lọc rồi, Dudulu một bộ dáng muốn nói lại thôi, trông bộ dạng đúng kiểu ngươi không lừa ta, ta sẽ không quen đâu.

Nhìn thấy cảnh này thì khóe miệng co giật, con mèo ngốc này nghĩ cái gì vậy, thật khiến người ta muốn quỳ xuống.

"Nước thuốc chữa lành cấp thấp có thể làm được gì?" Ninh Đại nhanh chóng chuyển sang chuyện chính, không thể nhìn nổi con mèo béo trước mặt này tiếp tục khoe mình ngu đần.

"Nó có thể giúp cha ngươi duy trì ổn định sinh mệnh, nghĩa là ngươi không còn phải lo lắng bệnh tình của ông sẽ xấu đi đột ngột. Muốn chữa khỏi hoàn toàn, chỉ khi nào ta đạt đến sức mạnh đỉnh cao mới có thể làm được." Dudulu hiểu rằng Ninh Đại rất lo cho bệnh tình của cha nên liền nghiêm túc trả lời.

"Có cần nhiều thời gian không?"

"Điều này phụ thuộc vào việc có đủ năng lượng hay không. Nếu năng lượng đủ, ta có thể nhanh chóng trở lại đỉnh cao, thậm chí có thể tiến xa hơn, dẫu sao ta cũng đã phát hiện ra Trái Đất này có nguồn năng lượng rất dồi dào." Dudulu tự tin trả lời.

"Ừ, vậy nhờ cậu nhé. Cần bao nhiêu năng lượng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhất định phải giúp cậu đạt đỉnh cao trước khi tận thế đến." Ninh Đại nghiêm túc nói.