Tận Thế Đến Ôm Chặt Đùi Của Đại Lão

Chương 41: Đại nhân mèo bị lừa

"Ngươi chắc chắn không bị phát hiện chứ? Nếu cảnh sát điều tra đến tao thì tao thành tội phạm, phải vào tù đấy." Ninh Đại nghi ngờ độ đáng tin của nó.

"Với trình độ công nghệ lạc hậu hiện giờ của Trái Đất, hacker bổn bảo bảo mà xếp hạng hai thì có ai dám xếp hạng nhất không? Bổn bảo bảo bỏ xa những người khác người khác cả N dặm chỉ trong vài phút đó được không? Trên thế giới này có ai có thể bắt được ta sao? Đùa à! Ngươi nghĩ rằng tỷ lệ sử dụng não bộ của chúng ta, tộc Elbaman, lại thấp như loài người các ngươi à?" Dudulu tức giận phản công, khẳng định vị thế vô địch thiên hạ của mình, cái liếc mắt kia đầy kiêu ngạo, thể hiện rõ sự khinh bỉ sâu sắc đối với Ninh Đại.

"Ồ, tốt lắm, vậy cậu cứ việc kiếm tiền đi. Cậu lo việc kiếm tiền nuôi gia đình, còn tôi sẽ làm người vận chuyển đạt tiêu chuẩn nhất thế giới!" Ninh Đại nhẹ nhàng tuyên bố, phân chia nhiệm vụ giữa hai đứa một cách gọn gàng.

Dudulu: Chết tiệt, sao lại có cảm giác sai sai ở đâu...

Ninh Đại vươn vai thật dài, thân thể trắng ngần lướt qua con mèo mướp đang ngây ngẩn dưới đất.

"Lại bị ngươi gài bẫy, đây là mục đích của ngươi chứ gì? Sao ta cứ luôn rơi vào bẫy của ngươi vậy?" Mèo mướp nhìn cơ thể trước mặt, bỗng cảm thấy nhức mắt: "Ngươi lại không mặc quần áo!"

"Không mặc thì mới cho cậu ăn no được chứ. Mặc bao nhiêu cũng không đủ cháy với cậu đâu." Ninh Đại cười nhìn biểu cảm xấu hổ tức giận của Dudulu.

"Ngươi đây là đang quyến rũ bổn bảo bảo." Dudulu dùng hai bàn chân mèo lông xù che mắt, đứng thẳng trên mặt đất, lộ ra cái bụng tròn vo.

"Phì! Tôi không có khẩu vị nặng đến mức yêu đương khác loài đâu. Đừng có lải nhải nữa, nếu cậu không muốn ăn thì tôi cũng không cần "quyến rũ" cậu." Ninh Đại khoanh tay, đứng nhìn con mèo quất này với nụ cười lạnh.

"Hu hu, lừa lại lừa nữa rồi!" Dudulu quay lưng, dùng cái mông béo ú đối mặt với Ninh Đại.

"Nói chứ, có vẻ cậu khá thích cái thân hình này của mập mạp nhà tôi nhỉ." Ninh Đại cười mỉm chi nhìn Dudulu, đánh giá đống mỡ của con mèo cam.

"Tất nhiên rồi, loài mèo vốn có mối quan hệ huyết thống nhỏ với tộc của chúng ta, hình như là hậu duệ của những người tộc ta bị bỏ lại trên Trái Đất sau lần tận thế trước." Dudulu nói với vẻ tự mãn.

"Lần tận thế trước? Chuyện gì vậy?" Ninh Đại cau mày suy tư.

"A... Ngươi hỏi nhiều làm gì, có nói ngươi cũng không hiểu đâu." Dudulu chột dạ vội trả lời.

Thấy nó không muốn nói thêm, Ninh Đại cũng không hỏi nữa, cô trực tiếp bước ra ngoài.

"Ngươi đi đâu thế?" Dudulu vểnh tai mèo lên, giọng đầy ỷ lại.

"Đi nấu cơm, bảo mẫu xin nghỉ rồi, lát nữa tôi còn phải mang cơm đến bệnh viện nữa." Ninh Đại vừa thay đồ vừa trả lời qua loa, "Với lại tôi cũng rất đói rồi, cả buổi sáng chẳng làm gì ngoài việc cho cậu ăn, chẳng biết cha tôi đã xong phẫu thuật chưa."

Ninh Đại cau mày lo lắng, lại lẩm bẩm nói: "Song lát nữa sẽ cho cha uống linh tuyền, thế là cha sẽ khỏi ngay thôi."