“Ông chủ, tôi muốn một phần canh xương hầm.” Lý Minh Hi cúi đầu viết công thức vào cuốn sổ nhỏ, không ngẩng đầu hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Giản Vân Lam trả lời: “30.”
“Nhiều ít?!” Lý Minh Hi thiếu chút nữa hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm: “30 khối một chén hoành thánh, sao anh không đi ——” cướp đi?
Quả thực là chưa từng nghe cái giá này bao giờ, Lý Minh Hi đã từng đi cùng Lý Vân đến cái cửa hàng trăm năm tuổi kia, cũng chỉ mới bán 15 khối một phần đấy.
Tuy rằng nước dùng siêu thơm, hoành thánh trông cũng nhỏ xinh tinh xảo, nhưng chỉ có một chén nhỏ như thế cũng không đáng giá 30 khối chứ?!
Lý Minh Hi bắt đầu hoài nghi trong đây có phải có thứ gì bất bình thường hay không.
Lý Vân nháy mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo hắn cứ việc mua đê, cô sẽ trả tiền mà.
Lúc này Lý Minh Hi mới hậm hực thanh toán.
“Tốt, hoành thánh phải nấu năm phút, ngài đứng bên cạnh chờ một lát.” Giản Vân Lam chớp chớp mắt.
Lý Minh Hi đi sang bên cạnh, vẫn như cũ cúi đầu nhìn sổ nhỏ.
Vấn đề ở chỗ này, hắn nghĩ kiểu hì cũng không ra.
Bài tập này là viết một cái phương trình khống chế hệ thống, có thể thực hiện các bước lưu trữ cho các loại văn kiện lịch sử, cũng như có thể tìm nguồn gốc, dung hợp... là một trong những bài tập khó nhát trong năm nay.
Làm khó Lý Minh Hi là một cái code dung hợp trong hệ thống này. Như thế nào mới có thể để nó tự động dung hợp hai cái văn kiện lại với nhau đây?
Hắn đã thử ghép vài loại số liệu lại, cũng chưa có cách nào để cái công năng này thực hiện lưu trình hoàn mỹ nhất.
Đang suy tư, một thanh âm thanh nhuận truyền đến.
“Quý khách, hoành thánh của ngào xong rồi đây.”
Giản Vân Lam đóng gói hoành thánh đưa cho Lý Minh Hi, nhìn thoáng qua nội dung trên sổ của hắn, thuận miệng nói:
“Cái hệ thống này, không nên dùng kiếm nhị phân như vậy, nếu không có thể thử dùng duyệt đồ thị xem.”
Lý Minh Hi: “?”
Hắn vừa định nói, vớ vẩn.
Từ từ, nhìn kỹ…
Lý Minh Hi cúi đầu, ở trên vở vẽ ra bảng khái niệm, bắt đầu suy đoán.
Thái dương toát ra từng viên mồ hôi như hạt đậu.
Giản Vân Lam thuận miệng nói câu nói kia, giống một đôi bàn tay to, đầy ra tất cả mây mù vướng bận hắn bao ngày. Hắn liền phát hiện điểm mấu chốt, cũng đột nhiên liền hiểu liền biết phương hướng sửa sai.
Ba ngày trời, hắn kẹt ở đoạn này suốt ba ngày!
Chỉ cần 1 câu của ông chủ quán ăn vặt liền chỉ rõ phương hướng cho hắn.
Đại thần!
“Ông chủ…… anh là người nào?” Lý Minh Hi nhịn không được hỏi.
Ý nghĩ rõ ràng này, lượng tri thức dự trữ thần kỳ này.
Ông chủ này không phải người bình thường!
Giản Vân Lam hơi hơi mỉm cười: “Tôi chỉ là một ông chủ bán đồ ăn vặt bình thường mà thôi.”
Đời trước, cậu đã từng tốt nghiệp đại học hàng hiệu, ở công ty viết code nhiều năm ròng.
Nhưng, kia đều là chuyện quá khứ.
Hiện tại, cậu là ông chủ quán ăn vặt, cuộc sống mỗi ngày đều thật sự vui vẻ.