Sau Một Sai Lầm, Ta Bị Ràng Buộc Với Hệ Thống Hồng Nương

Quyển 1 - Chương 37: Bạo quân chí ái

Thế nhân đều cho rằng Tần vương Tề Minh Tuyên tuy được hoàng đế sủng ái, nhưng không phải là người được chọn làm trữ quân. Năm xưa sự việc Mục gia phản loạn đã gây ra chấn động lớn. Những ai liên can đều phải chịu hình phạt nghiêm khắc, và cả gia tộc Mục gia bị trảm. Thậm chí đứa trẻ mới sinh còn nằm trong tã lót cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn. Trước khi xảy ra sự việc kia, Mục gia từng vô cùng quyền thế, đích nữ của Mục tướng quân - Mục quý phi là sủng phi trong hậu cung. Khi đó con trai bà thất hoàng tử còn suýt nữa đã được phong làm Thái tử.

Nhưng sau sự kiện đó, Mục gia từ đỉnh cao quyền lực rơi xuống vực sâu. Mẫu tộc bị diệt, nương của Tề Minh Tuyên cũng thắt cổ tự vẫn. Lúc đấy Tề Minh Tuyên còn rất nhỏ, phải vật lộn sinh tồn trong hậu cung khắc nghiệt. Trải qua bao phen sống chết, nhờ sự trợ giúp từ những cựu thần của Mục gia mà Tề Minh Tuyên chạy đến biên cảnh, từ một tiểu tướng bình thường dần dần tiến thân, đổi lại cuộc sống hiện tại bằng chính mạng sống của mình. Tuy rằng giờ đây đã được triệu hồi về kinh thành, nhưng ai cũng ngầm hiểu rằng Tề Minh Tuyên và ngôi vị đó không có duyên với nhau.

Đừng nhìn vào thái độ hiện tại của hoàng đế với y mà nghĩ mọi chuyện ổn thỏa. Một khi Tề Minh Tuyên để lộ ý định tranh đoạt ngôi vị, cuộc sống bình yên mà y đang có chắc chắn sẽ bị đảo lộn hoàn toàn.

Cũng vì lẽ đó mà y ngoan ngoãn giữ mình ở vị trí hoàng tử, không tranh đoạt, không bon chen, như thể vô dục vô cầu. Nhưng liệu trong lòng y có thực sự muốn như vậy? Chắc chắn là không, ngôi vị đó y nhất định phải đạt được. Vì những người Mục gia đã chết oan, vì những linh hồn oan khuất đó vẫn chưa thể yên nghĩ và cả vì chính bản thân y, y không thể không tranh giành ngôi vị này.

Mọi hành động của Tề Minh Tuyên đều được thực hiện âm thầm, chẳng mảy may để lộ ra ngoài. Nhưng chỉ riêng trước mặt thanh niên này, xuất phát từ một tâm tư bí ẩn nào đó, y lại chẳng cố ý giấu giếm

Từ trước đến giờ, Lê Thư luôn biểu hiện bình thường, khiến Tề Minh Tuyên tưởng rằng thanh niên không hề nhận ra những tâm tư nhỏ nhặt của mình. Không ngờ rằng Lê Thư đã hiểu rõ từ lâu và lặng lẽ giữ bí mật ấy suốt một thời gian dài.

Lê Thư sẽ không ngờ được rằng chỉ một câu nói đơn giản của mình lại khiến Tề Minh Tuyên suy nghĩ nhiều đến vậy. Khi thấy Tề Minh Tuyên che mắt cười khẽ, Lê Thư im lặng dịch người về phía bên cạnh, cảm thấy có điều gì đó bất thường trong cách Tề Minh Tuyên cư xử.

May mắn là không lâu sau đó, Tề Minh Tuyên trở lại bình thường và bắt đầu cùng Lê Thư thảo luận về việc xử lý người dân tị nạn.

Nhờ có hệ thống hỗ trợ cung cấp phương án, việc an trí cho dân chạy nạn diễn ra thuận lợi, không có ai gây rối, và điều đáng sợ nhất là dịch bệnh cũng không xảy ra. Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tích cực. Những kẻ chờ đợi Tề Minh Tuyên thất bại chỉ có thể nghiến răng nhìn danh tiếng của y ngày càng lên cao.

Vì đường đi đến kinh thành xa xôi nên số lượng người dân chạy nạn đến được cũng chỉ bằng một nửa số người gặp nạn. Còn rất nhiều người vẫn đang chịu khổ ở những nơi không ai nhìn thấy. Sự kiện này đã khiến đế vương buộc phải bắt đầu nghiêm tra các quan viên địa phương.

Trong quá trình điều tra, từng vụ việc dần dần bị phơi bày, mức độ nghiêm trọng khiến người ta kinh hãi. Điều khiến đế vương không thể tin được chính là việc hai người con trai mà ông yêu thương cũng ít nhiều liên quan đến những chuyện đó. Càng tra sâu càng lộ ra nhiều điều khủng khϊếp hơn.

"Chuyện này không thể để tra xét thêm nữa, những người đó đã được an bài ổn thỏa chưa?" Đại hoàng tử Tề Minh Nguyệt lo lắng, bước đi bước lại trong phòng, gã không ngờ rằng lần này phụ hoàng lại điều tra sâu đến vậy.

"Điện hạ yên tâm, những người cần xử lý đã được giải quyết gọn ghẽ, sự việc lần này tuyệt đối sẽ không liên quan đến ngài." Người đang nói mang chén trà thơm đến cho Tề Minh Nguyệt, giọng nói nhẹ nhàng đầy sự trấn an.

"Ngươi làm việc luôn khiến bổn vương an tâm." Tề Minh Nguyệt cầm chén trà lên uống một ngụm. Gã rất rõ ràng về thủ đoạn của Hà Tùng Vấn, nếu người đó nói đã xử lý xong, thì chắc chắn những kẻ liên quan không còn cách nào hé lộ thêm một lời. Nhưng trong lòng Tề Minh Nguyệt vẫn có chút bất an, liệu mọi chuyện có thực sự diễn ra suôn sẻ như gã mong đợi không?

Đêm đã khuya, Ám Vũ âm thầm xuất hiện trong thư phòng của Tề Minh Tuyên, không một tiếng động.

"Chủ tử, manh mối đã bị cắt đứt" Ám Vũ báo cáo.

Dưới ánh đèn mờ, Tề Minh Tuyên ngồi ngay ngắn bên bàn, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt cúi xuống. Lông mi dài đổ bóng che khuất cảm xúc trong đáy mắt y.

Sau một khoảng lặng, Ám Vũ nghe được một tiếng "Ừm" trầm thấp.

Tề Minh Tuyên không bất ngờ trước kết quả này. Y đặt bút xuống, đứng dậy và nói: "Không cần quan tâm đến những người đó nữa, cứ tiếp tục kế hoạch đi."

Y đã toan tính từ rất lâu, nếu món chính chưa thể động đến lúc này, thì trước tiên hãy thu lợi từ những điều nhỏ nhặt.

Sự tình càng ngày càng leo thang, hoàng đế liên tiếp bãi nhiệm hàng loạt quan viên, đồng thời thăng chức cho một nhóm mới, nếu để ý kỹ sẽ nhận ra rằng nhiều người trong nhóm được đề bạt này hầu như xuất thân từ hàn môn.

Nếu ở thời điểm bình thường, hành động mạnh tay như vậy của hoàng đế chắc chắn sẽ gặp phải phản đối kịch liệt. Nhưng trong tình thế hiện tại, với không khí bất an lan rộng, chẳng ai dám đối đầu trực tiếp với hoàng đế, chỉ có thể im lặng nhìn quyền lực trong triều đình bị thanh lọc một cách triệt để.

Lê Thư vốn là người được hoàng đế tin dùng và cũng là quan viên mới được đề bạt, gần đây hắn ngày càng bận rộn với công vụ hơn. Ngoài ra, hắn cũng bắt đầu gặp phải một vài phiền toái.

Từ khi tin đồn về việc hắn và Tần vương Tề Minh Tuyên có mối quan hệ gần gũi lan ra, một số người coi đây là một dấu hiệu, một cơ hội để mời gọi Lê Thư về phía họ. Họ bắt đầu gửi người tới tiếp cận hắn thường xuyên.

Dù thời gian Lê Thư tham gia triều chính chưa lâu, nhưng ảnh hưởng của hắn không nhỏ. Hắn là người được hoàng đế sủng ái, sau lưng còn có sự ủng hộ từ Tả tướng, xuất thân từ khoa cử – những yếu tố khiến hắn trở thành một quân cờ quyền lực đáng giá để lôi kéo. Nếu có thể lôi kéo được Lê Thư, chắc chắn đó sẽ là một nguồn sức mạnh to lớn.

Trong triều, hai hoàng tử đang tranh giành vị trí trữ quân đã sớm có ý định mượn sức Lê Thư, nhưng trước đây, hắn luôn giữ thái độ cứng rắn, không để ai dễ dàng tiếp cận. Tuy nhiên, với mối quan hệ gần đây giữa Lê Thư và Tần vương, bọn họ cảm thấy rằng việc lôi kéo Lê Thư giờ đây có vẻ không còn quá khó khăn như trước.

" Tên Lê Thư đó, nếu chúng ta không thể sử dụng được hắn thì chỉ có thể huỷ hoại.”

Một ý nghĩ cùng đồng thời nảy sinh trong thư phòng của đại hoàng tử và tứ hoàng tử. Hai kẻ thù lâu năm này, dù cho có những lý do khác nhau, đều đồng lòng rằng nếu Lê Thư không thuộc về họ, thì cũng đừng mong cho đối phương chiếm được.

Hiện tại, Lê Thư lại một lần nữa nhận được lời mời từ cả đại hoàng tử và tứ hoàng tử.

Nhìn hai văn nhân trước mặt mình, Lê Thư cảm thấy phiền lòng nhíu mày. Gần đây, hắn đã từ chối vài nhóm người, vậy mà bây giờ lại có thêm hai kẻ. Một người là môn khách của đại hoàng tử, người kia là môn khách của tứ hoàng tử. Không biết họ tìm được động lực để xuất hiện trước mặt hắn từ đâu nữa.

Đại hoàng tử và tứ hoàng tử không phải lần đầu tiên phái người đến, mỗi lần Lê Thư đều lấy lý do công vụ bận rộn để từ chối. Lần này, hắn cũng sử dụng lý do tương tự để từ chối, nhưng không ngờ rằng hai người này khó đối phó hơn những người trước.

Nhất là khi họ đã nhận thức được ý đồ của đối phương, thái độ của cả hai càng trở nên cứng rắn. Những lời mời lễ phép giờ đây đều có chút cưỡng chế.

“Lê đại nhân, điện hạ còn đang chờ ngài trong phủ.”

Lê Thư mặc dù được hoàng đế trọng dụng, nhưng hiện tại vẫn chỉ là một quan viên tứ phẩm. Hắn không có nền tảng vững chắc trong triều đình, và các hoàng tử mượn sức hắn là vì nhìn thấy tiềm năng tương lai của hắn, chứ không phải là giá trị hiện tại.

Lê Thư ghét nhất bị người uy hϊếp, vì vậy ngay lập tức hạ giọng lạnh lùng nói: “Hai ngươi đều muốn ta đi cùng, nhưng ta chỉ có một người. Nếu đáp ứng, cũng chỉ có thể chọn một, vậy các ngươi muốn ta đi cùng ai?”

Tất nhiên, họ đều nghĩ rằng Lê Thư sẽ đi cùng mình, nhưng không ai dám nói thẳng ra. Dù cho hai vị hoàng tử tranh giành ngôi vị hoàng đế đến mức sống chết, họ cũng không có can đảm để đắc tội với nhau. Nếu không, hậu quả sẽ không ai đoán trước được.

Liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không muốn từ bỏ, quyết tâm thuyết phục Lê Thư, bởi vì điều đó có thể giúp họ giữ thể diện trước chủ tử của mình.

“Lê đại nhân, nhà ta đã chuẩn bị xong yến tiệc, chỉ chờ ngài đến.”

Người kia không chịu thua, bước lên một bước, chắp tay nói: “Nhà ta chủ tử rất coi trọng ngài, muốn mời Lê đại nhân đến thưởng thức.”

Cả hai người tranh nhau, mặt đỏ tai hồng, cố gắng hết sức để thu hút Lê Thư, tình huống giống như sắp sửa đánh nhau vì lợi ích.

Lê Thư ôm cánh tay, đứng bên cạnh, lạnh lùng quan sát tất cả. Hắn hiểu tại sao hai vị hoàng tử lại mời mình trong thời gian này, nhưng hắn làm quan chỉ để hoàn thành nhiệm vụ. Hắn không có ý định tham gia vào cuộc tranh giành này, nhất là khi có nam chủ ở đây, hai người kia cũng không thể nhảy múa lâu.

Xoay người định đi, hai người đang cãi nhau lập tức ngừng lại: “Lê đại nhân chờ một chút.”

Họ đã vất vả có được cơ hội này, không thể để người chạy mất.

“Các ngươi muốn chặn ta sao?” Lê Thư khoanh tay đứng, đôi mắt hơi nheo lại, cảm giác áp lực không thể tránh khỏi dâng lên. Hắn không phản kháng chỉ là do lười so đo với đám tiểu lâu la này, nhưng thật sự không thể để bọn họ xem thường mình.

“Thảo dân không dám!” Cả hai trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ: Không hổ là thanh đao sắc bén trong tay đế vương, nếu ngay từ đầu Lê Thư đã thể hiện khí thế này, bọn họ nào dám làm càn. Tuy nhiên, họ không muốn từ bỏ cơ hội vừa có, miệng thì xin lỗi nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược, vẫn đứng chắn trước mặt Lê Thư không chịu rời đi.

Đang sắp nổi giận, Lê Thư bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau.

“Tử Thư sao lại ở đây?”

Người mặc trang phục đen bước dọc theo tường cung, ánh mắt sắc bén quét về phía hai người đang chắn, khiến họ vô thức co rúm lại một chút, thu tay lại và lùi về phía sau một bước, hành lễ: “Tham kiến Tần vương.”

“Điện hạ.”

Ánh mắt của Tần vương rời khỏi hai người, lập tức hướng về phía Lê Thư, hỏi: “Lê đại nhân có phải muốn đi ngoại ô không?”

Con đường này là con đường chính đi đến thành Bắc, thường ngày ít người qua lại, nếu không thì hai người kia cũng sẽ không dám đứng chắn giữa đường như vậy.

“Vừa lúc bổn vương cũng có việc cần qua bên kia, Lê đại nhân, cùng đi không?” Tần Minh Tuyên nói.

“Này, Tần vương điện hạ……” Bên cạnh, người đàn ông áo xám không chịu từ bỏ. Gã trước đó đã bị tứ hoàng tử ghét bỏ, giờ có cơ hội để lại một ấn tượng tốt, sao dễ dàng từ bỏ?

Nếu có thể dẫn Lê Thư đến trước mặt tứ hoàng tử, gã chắc chắn sẽ có cơ hội chuộc tội, quay lại làm việc cho điện hạ!

Tần Minh Tuyên không nói gì, chỉ liếc gã một cái. Trong khoảnh khắc đó, người đàn ông áo xám thấy bản thân như rơi vào hầm băng, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, khiến gã bất giác im bặt, không dám nói thêm.

Đôi mắt kia như đến từ địa ngục, nhìn chằm chằm vào gã, chỉ cần một chút lơ đãng sẽ bị kéo xuống vực sâu không đáy.

Cho đến khi bóng dáng của hai người hoàn toàn biến mất, người đàn ông áo xám mới dám đứng dậy, thần kinh căng thẳng bỗng chốc thả lỏng, gã nhận ra mồ hôi lạnh đã thấm đẫm sau lưng.

Giờ phút này, gã đã nhận thức được rõ ràng danh hiệu “Sát thần máu lạnh” của Tần vương Tề Minh Tuyên không phải không có lý do.

Đối với việc tranh giành quyền lực giữa đại hoàng tử và tứ hoàng tử Lê Thư không có chút hứng thú nào. Hơn nữa, hắn biết cả hai người đều không có khả năng đạt được ngôi vị hoàng đế. Ngay cả với tình cảnh hiện tại, hắn cũng không muốn tham gia vào cuộc đấu này, nếu không, thứ nhất, sẽ không làm hắn vui vẻ, thứ hai, hoàng đế hiện tại nhìn qua thì thiên vị hắn, nhưng ai cũng biết đó không phải là điều dễ dàng đạt được, nhưng lại vô cùng dễ dàng mất đi.

Tề Minh Tuyên đến vừa lúc giải quyết một vấn đề lớn cho Lê Thư, khiến hắn không do dự lựa chọn cùng đi với Tề Minh Tuyên đến thành Bắc. Hắn vốn định đi ngoại ô để xem xét tình hình, không ngờ đại hoàng tử và tứ hoàng tử lại kiên quyết như vậy, trực tiếp phái người chặn đường hắn.

“Đó là người của đại ca và tứ ca đúng không? Hai người đó đều không dễ đối phó, Tử Thư cần phải cẩn thận.” Tề Minh Tuyên nói với giọng quan tâm, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng khi đối mặt với người khác.

Trước sự lo lắng của Tề Minh Tuyên, Lê Thư khẽ mỉm cười, sự khó chịu từ việc bị quấy rối vừa rồi dường như đã tan biến: “Cảm ơn điện hạ đã giải vây, thần sẽ cẩn thận.”

Từ khi gặp nhau, thái độ của Tề Minh Tuyên với Lê Thư đã khác biệt so với với người khác, vì vậy Lê Thư không nhận ra điều gì bất thường. Hệ thống cũng chỉ hiểu biết về nam chủ dựa trên cốt truyện, một mình hắn và hệ thống không kịp phát hiện ra sự khác lạ.

Tề Minh Tuyên vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Y hiểu rõ hai người ca ca của mình, họ luôn hành động quyết liệt trong giai đoạn tranh giành quyền lực này. Với sự nổi bật của thanh niên hiện tại, hai người đó chắc chắn sẽ mang tâm lý “không chiếm được thì phá hủy” đối với Lê Thư. Có lẽ y nên cử thêm người ẩn nấp bảo vệ thanh niên.

So với trước đây, vùng ngoại ô thành Bắc giờ đã có nhiều thay đổi. Tề Minh Tuyên và Lê Thư thường xuyên ghé thăm để xem tình hình, người dân nơi đây đều rõ ràng rằng sự phát triển hôm nay có công sức không nhỏ từ hai người.

Thân phận của Tề Minh Tuyên không phải là bí mật, dân chúng đối với quý nhân như y thường có tâm lý vừa cảm kích vừa sợ hãi. Ngược lại, khi Lê Thư xuất hiện với trang phục thường dân, mọi người lại thoải mái hơn, xem hắn như một người giàu có tốt bụng, thái độ đối với hắn cũng dễ chịu hơn.

Lê Thư quan tâm đến thành quả lao động của mình, lắng nghe Tề Minh Tuyên nói về những kế hoạch cho tương lai mà không để ý đến một cậu bé chạy vội vàng tới. Khi cậu bé bất ngờ va phải Lê Thư, một tiếng “phanh” vang lên, khiến Lê Thư phải hít vào một hơi.

Tề Minh Tuyên ngay lập tức trầm mặt xuống, biểu hiện rõ sự khó chịu. Y bước tới, ánh mắt sắc lạnh quét về phía cậu bé, như muốn khiến cậu nhận ra sự nghiêm trọng của tình huống.