Sau Một Sai Lầm, Ta Bị Ràng Buộc Với Hệ Thống Hồng Nương

Quyển 1 - Chương 36: Bạo quân chí ái

Lê Thư không ngờ sẽ chứng kiến cảnh tượng này, hắn hơi nhướng mày, suy nghĩ về việc Lê Hề Nặc và Tề Minh Tuyên… đang ở cùng nhau? Bình thường hai người họ không liên hệ gì với nhau, hay đây là cái gọi là sức mạnh của cốt truyện?

Nhận ra sự nghi ngờ của ký chủ, 1314 vội vàng xoay người đáp:

"[Ký chủ, hiện tại giữa nam và nữ chính không có bất kỳ yếu tố tình cảm mờ ám nào.]"

"[Ngươi biết ta đang nghĩ gì sao?]" Không hỏi thêm về nam nữ chính nữa, Lê Thư nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

"[Không... không thể,]" 1314 rụt người lại, giải thích vội vã, "[ Bọn ta quả thực có thể cảm nhận được suy nghĩ của ký chủ, nhưng với những tồn tại mạnh mẽ như ngài thì không thể nhìn trộm, trừ khi ký chủ tự nguyện cho bọn ta biết.]"

Thực ra, hệ thống khi chọn ký chủ thường ưu tiên những người có tinh thần lực không quá mạnh để dễ hợp tác. Những người như Lê Thư, một đại yêu đã tu luyện thành công, vốn không nằm trong phạm vi suy xét của hệ thống. Việc 1314 bị ràng buộc với Lê Thư hoàn toàn là do sự trùng hợp ngoài ý muốn.

Biết rằng hệ thống không dám lừa dối mình, Lê Thư chuyển qua chủ đề khác:

"[Nếu nam nữ chính thật sự ở bên nhau, đó có phải là sự khởi động của cốt truyện không?]" Nếu đã mở ra, tại sao lại không có nhắc nhở?

Thấy Lê Thư không còn nói đến câu hỏi trước đó nữa, 1314 thở phào nhẹ nhõm. Nó thật sự lo rằng ký chủ sẽ cố chấp với vấn đề này. Sau khi kiểm tra tiến độ nhiệm vụ, 1314 thấy có điều gì đó kỳ lạ:

"[Hệ thống không hề hiển thị rằng cốt truyện thứ ba đã mở ra.]"

Không mở ra sao? Chẳng lẽ lần này điều kiện để mở cốt truyện không phải là nam và nữ chính ở bên nhau? Lê Thư trong thoáng chốc không thể lý giải được nguyên nhân, mà lúc này, hai người đối diện đã tách ra, một trước một sau tiến về phía hắn.

Tề Minh Tuyên ánh mắt thâm trầm nhìn Lê Thư, không nói một lời. Lê Hề Nặc kìm nén cảm xúc trong lòng, giả vờ ngạc nhiên: “Đại ca sao lại tới chỗ này?”

Bên ngoài đều biết, vấn đề an trí dân chạy nạn ngoài thành được Hoàng thượng toàn quyền giao cho Tần Vương Tề Minh Tuyên xử lý. Vai trò của Lê Thư trong sự kiện này không ai biết đến. Ngay cả quan viên trong triều cũng không rõ nội tình, huống chi là Lê Hề Nặc. Trong suy nghĩ của nàng, Lê Thư là một người lãnh đạm và chỉ quan tâm quyền lực, sẽ không bao giờ làm một việc dường như không có lợi ích gì rõ ràng như ổn định tình hình dân chạy nạn.

“Nghe nói Tần Vương điện hạ đã xử lý việc an trí dân chạy nạn rất ngăn nắp, trong thành ai nấy đều không tiếc lời khen ngợi. Ta có chút tò mò, muốn xem Tần Vương điện hạ đã làm như thế nào.” Vừa nói, Lê Thư vừa nghiêng ánh mắt về phía Tề Minh Tuyên, nở một nụ cười nhẹ, “Hôm nay thấy tận mắt, mới biết ngoại giới nói đúng không sai.”

Nghe xong, Tề Minh Tuyên mím môi, ánh mắt trầm xuống, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhìn Lê Thư thật sâu.

Chỉ có Tề Minh Tuyên hiểu rõ, để sắp xếp dân chạy nạn chu toàn như vậy, công lao phần lớn thuộc về thanh niên trước mặt. Chính Lê Thư là người đầu tiên tìm đến đại phu để khám bệnh cho dân, phát hiện và cách ly những người có dấu hiệu sẽ gây ra dịch bệnh. Lê Thư cũng đã cùng đại phu ngày đêm nghiên cứu phương pháp chữa trị, nếu không có sự nỗ lực đó, không thể nào đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ nạn dân nào bị nhiễm bệnh mà mất mạng.

Hắn đã đóng góp nhiều cho việc ổn định tình hình dân chạy nạn, nhưng công lao của Lê Thư lại bị người khác cố tình che giấu. Một người có tâm địa mềm mại như vậy, lại bị buộc phải khoác lên mình vẻ lãnh khốc và tàn nhẫn chỉ vì tư tâm của kẻ khác. Tề Minh Tuyên nhìn nụ cười nhẹ bên môi của Lê Thư, cảm thấy vô cùng châm chọc. Thanh niên này chẳng lẽ không hề bất mãn với việc mình bị đối xử không công bằng? Y không biết Lê Thư sẽ nghĩ sao về việc công lao và danh tiếng của mình bị đoạt mất?

Tuy y biết Lê Thư có lẽ không để tâm đến chuyện này, nhưng Tề Minh Tuyên lại không thể không bận lòng. Y cảm thấy không đáng cho sự hi sinh của Lê Thư.

"Hề Nặc, sao muội lại đến nơi này?" Lê Thư hỏi nhẹ nhàng, không hề hay biết rằng chỉ một nụ cười của mình đã khiến Tề Minh Tuyên suy diễn ra biết bao điều.

Đắm chìm trong ánh mắt ôn nhu của Lê Thư, lòng Lê Hề Nặc phức tạp vô cùng. Bất kể sau này Lê Thư làm gì, hắn vẫn luôn là một người huynh trưởng đủ tư cách đối với nàng. Nhưng sự kiện kia… vì sao mọi thứ lại xảy ra như vậy? Một gia đình vốn hòa thuận, vì cớ gì mà lại tan vỡ đến không thể hàn gắn?

Lê Hề Nặc trấn an tâm thần, cố gắng dùng giọng điệu phù hợp với tuổi mình trả lời: "Nghe nói có rất nhiều dân chạy nạn ngoài thành, lòng muội không yên, nên mới đến xem liệu có thể giúp được gì cho họ."

Nàng khẽ bĩu môi, liếc nhìn nam nhân bên cạnh với chút oán trách: "Nhưng kết quả là gặp Tần Vương điện hạ, y bảo muội đừng tới gây thêm phiền phức."

“Ngươi là một nữ hài tử, không nên chạy loạn như vậy. Ngươi đến đây phụ thân và mẫu thân có biết không? Còn nha hoàn của ngươi đâu?" Lê Thư hỏi, giọng hơi trầm, thể hiện rõ sự không đồng ý. Nơi này không giống như những chỗ khác, một cô gái nũng nịu như Lê Hề Nặc không nên tự mình xuất hiện ở đây.

Lê Hề Nặc nghe thấy sự trách cứ trong giọng nói của Lê Thư, cúi đầu chán nản: "Muội không nói với phụ thân và mẫu thân, còn nha hoàn thì muội để lại trong thành."

“Ngươi cũng hiểu rõ điều đó nguy hiểm đến mức nào chứ?" Lê Thư nghiêm khắc nói, liếc nhìn Lê Hề Nặc một cái rồi quay sang Tề Minh Tuyên, "Thần không muốn gây thêm phiền phức cho điện hạ, hiện tại sẽ mang gia muội rời đi."

Lê Hề Nặc nghe vậy thì có chút do dự. Người mà nàng muốn tìm vẫn chưa thấy, nhưng cuối cùng, nàng đành im lặng, không dám nói thêm gì. Với sự có mặt của đại ca và Tần Vương, mục đích của nàng đã không thể thực hiện được.

“Khoan đã, Lê đại nhân đến đây bằng ngựa đúng không? Nếu ngài mang theo lệnh muội về thì e rằng không tiện. Vừa hay ta cũng chuẩn bị trở về thành, chúng ta có thể cùng đi,” Tề Minh Tuyên nói, trong lời nói có chút tư tâm vì y muốn ở lại bên cạnh Lê Thư thêm một lúc.

Nghe vậy, Lê Thư ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy nữ chủ đứng cạnh nam chủ, hắn hiểu ra vấn đề: “Nếu như vậy, thật sự phải làm phiền điện hạ.”

Vì Lê Hề Nặc là một tiểu thư, nên Tề Minh Tuyên tất nhiên không thể cùng ngồi chung xe với huynh muội Lê gia. Thay vào đó, y cưỡi ngựa bên ngoài. Lê Thư vốn cũng định cưỡi ngựa trở về, nhưng bị Tề Minh Tuyên từ chối với lý do lo lắng cho sức khỏe của hắn.

Xe ngựa lắc lư nhẹ nhàng, âm thanh bên ngoài vẫn có thể lọt vào trong khoang, khiến cho những suy nghĩ của Lê Hề Nặc bị gián đoạn nhiều lần. Nàng muốn nói điều gì đó nhưng mỗi khi định mở miệng, ánh mắt nghiêm nghị của Lê Thư đều khiến nàng im lặng. Nàng biết rõ lúc này không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện, nhưng cảm giác lo lắng và bối rối cứ len lỏi trong lòng nàng. Kể từ khi Lê Thư rời khỏi Lê gia, mối quan hệ giữa hắn và gia đình ngày càng xa cách, giống hệt như kiếp trước. Điều này khiến nàng sợ hãi.

Ai có thể ngờ rằng một gia tộc lớn như Lê gia lại bị chính người thừa kế của mình hủy hoại. Nàng vẫn nhớ rõ đêm mưa đó, khi nàng tuyệt vọng nắm lấy tay thanh niên lạnh băng, chất vấn hắn vì sao lại làm như vậy. Đáp lại nàng chỉ là ánh mắt hờ hững của thanh niên, lạnh lùng và vô cảm như vực sâu không đáy. Sau đêm đó, nàng mất đi gia đình, mất đi tất cả, chỉ còn lại nỗi trống rỗng.

Nàng rất muốn hỏi thanh niên trước mắt mình, người đang ngồi yên lặng kia, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao hắn lại quyết định như vậy?

“Sau khi trở về, nhớ nói với mẫu thân một tiếng, đừng để mẫu thân lo lắng quá. Nếu lần sau muốn ra ngoài thành, nhớ mang theo nhiều người hơn,” giọng nói của Lê Thư vang lên, kéo Lê Hề Nặc ra khỏi dòng ký ức. Nàng cúi đầu vội vàng, tránh để Lê Thư nhìn thấy nét thất thố trên khuôn mặt mình.

“Ta đã biết, đại ca,” Lê Hề Nặc đáp nhỏ nhẹ, rồi ngập ngừng hỏi tiếp, “Hôm nay là ngày nghỉ, huynh... có định về phủ một chuyến không?”

Lời của Lê Hề Nặc khiến Lê Thư có chút bất ngờ. Kể từ khi rời khỏi phủ, hắn chưa từng trở về đó. Không ngờ muội muội của hắn lại đột nhiên đưa ra lời đề nghị này. Có lẽ, biết trước hắn sẽ từ chối nên không để hắn có cơ hội phản đối, Lê Hề Nặc ngay lập tức cất tiếng, giọng điệu làm nũng: “Đại ca, trở về một chuyến đi. Người trong nhà đều rất nhớ huynh. Trước đây, viện nơi huynh ở hoa đều đã nở rồi, chẳng lẽ huynh không muốn trở về ngắm một chút sao?”

"Đợi một khoảng thời gian nữa ta sẽ về một chuyến." Đúng lúc có thể giải quyết vấn đề của nguyên chủ.

Nhận được câu trả lời mình mong muốn, Lê Hề Nặc cảm thấy mãn nguyện. Dù chuyến đi ra ngoài thành lần này có nhiều bất ngờ, nhưng cũng có không ít niềm vui. Nếu nhân cơ hội này giải quyết được mâu thuẫn giữa đại ca và gia đình, ngăn chặn bi kịch sẽ xảy ra trong tương lai từ trong trứng nước thì càng tốt.

Sau khi đưa Lê Hề Nặc về phủ Tả tướng, Tề Minh Tuyên vòng lại đưa Lê Thư trở về.

"Chuyện này, bổn vương sẽ nói cho thiên hạ." Sau khi Lê Hề Nặc rời đi, Tề Minh Tuyên lên xe ngựa, ngồi cạnh Lê Thư, giọng điệu nghiêm túc mở lời.

Lê Thư quay đầu khó hiểu hỏi: "Chuyện gì?"

"Chuyện giải quyết vấn đề dân chạy nạn, rõ ràng ngươi đã góp hơn một nửa công lao, nhưng hiện tại, tất cả công lao đó đều tính cho ta." Điều này rất có lợi cho y trong việc giành lấy lòng dân và hỗ trợ cho những hành động về sau, nhưng Tề Minh Tuyên không muốn cướp đi thành quả của thanh niên.

Thì ra là vì chuyện này, Lê Thư khẽ lắc đầu cười: "Điện hạ không cần để tâm, thần không bận lòng về những chuyện đó. So với thần, có lẽ điện hạ cần những công lao này hơn."

Đây là lần đầu tiên Lê Thư nói điều như vậy trước mặt Tề Minh Tuyên, khiến y kinh ngạc mà buột miệng nói: "Ngươi biết?"

Nói xong, chính Tề Minh Tuyên lại cười trước. Thanh niên thông minh như vậy, đoán ra điều này cũng không có gì lạ.

Tiếng cười cố nén của chủ nhân vang vọng trong thùng xe. Sau khi cười một lúc, Tề Minh Tuyên chăm chú nhìn Lê Thư, ánh mắt sáng như những ngôi sao lấp lánh giữa trời đêm, rực rỡ vô cùng.

"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Lê Thư không được tự nhiên dịch chuyển thân mình, ánh mắt của Tề Minh Tuyên nhìn hắn quá mức mãnh liệt.

Tề Minh Tuyên đưa tay che mắt lại, như thể sợ dọa thanh niên sợ hãi. Y chỉ cảm thấy rất vui vẻ, vì còn điều gì phấn khích hơn khi được người mình thích hiểu thấu tâm can, lại còn âm thầm trợ giúp mình nữa.

"Người hiểu ta, chỉ có ngươi mà thôi."

Thì ra là vì chuyện này, Lê Thư bật cười. Hắn biết Tề Minh Tuyên muốn gì, một phần là nhờ vào cốt truyện mà hệ thống cung cấp, phần khác là vì Tề Minh Tuyên chưa từng giấu diếm mục đích trước mặt hắn. Sống nhiều năm như vậy, với biểu hiện rõ ràng như của Tề Minh Tuyên, làm sao hắn có thể không nhận ra.

"Chính là vì điện hạ không hề giấu diếm thần. Nếu điện hạ cố tình giấu đi, thần chưa chắc đã hiểu được suy nghĩ của ngài."

"Vậy Tử Thư cho rằng, bổn vương có nên tranh giành vị trí đó không?" Khi nói những lời này, Tề Minh Tuyên vô thức ngồi thẳng dậy, biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt không dời khỏi mặt Lê Thư, dò hỏi. Thanh niên này có xuất thân ngoại tộc, hắn sẽ nghĩ thế nào? Liệu Lê Thư có giống như những người khác, cho rằng y không xứng đáng với vị trí đó?

Hắn... sẽ nghĩ gì?

Tại sao nam chính lại hỏi một câu như vậy? Lê Thư ngẩn người, sau đó mới nhận ra Tề Minh Tuyên đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, trong ánh mắt còn ẩn chứa chút do dự khó nhận ra. Đúng rồi, năm đó Mục gia bị kẻ gian hãm hại, chịu thảm họa diệt tộc, chỉ vì Tề Minh Tuyên khi ấy còn nhỏ nên mới may mắn bảo toàn tính mạng.

Tuy còn sống, nhưng tội danh của mẫu tộc giống như một vết sẹo hằn sâu vào xương tủy của Tề Minh Tuyên. Mục gia chưa bị xóa án, Tề Minh Tuyên cũng chẳng có duyên với ngôi vị ấy. Thậm chí, chỉ cần chút suy nghĩ nhỏ nhoi về việc đó cũng không thể để lộ ra.

Lời dối trá nghe nhiều đến mức chính mình cũng tin. Trong cốt truyện gốc, nam chính dùng thủ đoạn mạnh mẽ để đoạt ngôi, sau khi lên ngôi, y dùng võ lực trấn áp mọi sự phản đối, hành sự tàn nhẫn và cố chấp. Có lẽ cũng bởi tin vào quan điểm của những người kia, rằng y không xứng đáng ngồi lên vị trí ấy?

Suy nghĩ này không thể được chấp nhận.

"Điện hạ tại sao lại hỏi như vậy? Thiên hạ từ trước đến nay luôn thuộc về kẻ có tài. Điện hạ cũng giống như các hoàng tử khác, đều là con của bệ hạ. Hiện nay bệ hạ chưa lập trữ quân, nếu điện hạ có tâm đến vị trí đó, tự nhiên có thể tranh một trận." Lê Thư ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Tề Minh Tuyên. Ánh mắt hai người gặp nhau, không ai rời đi.

Ánh mắt Lê Thư bình thản, những lời nói ra như thể chuyện thường tình, giống như đang nói về thời tiết hôm nay thật đẹp, câu nói ấy như một điều đơn giản, nhưng lại giống như tiếng sét đánh bên tai Tề Minh Tuyên. Trong cơn chấn động ở tâm trí, y thậm chí quên cả việc phải phản ứng, chỉ ngây người nhìn chăm chăm vào người trước mắt.

"Tử Thư cảm thấy, bản vương có thể đạt được ước nguyện không?" Như bị cuốn hút, Tề Minh Tuyên chậm rãi nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Điện hạ hà tất tự xem nhẹ mình, nếu điện hạ nghĩ, ắt có thể thực hiện." Giọng nói của Lê Thư nhẹ nhàng như dòng sông rọi vào tâm hồn khô khan của y. Hắn nghĩ rằng điều ước của Tề Minh Tuyên là vinh quang và đỉnh cao quyền lực, nhưng lại không hề biết rằng điều mà đối phương mong muốn còn bao gồm cả chính mình

“Vậy thì bản vương xin mượn cát ngôn của Tử Thư.” Tề Minh Tuyên âm thở dài, kiềm chế cảm giác muốn ôm chặt thanh niên vào lòng. Hiện tại chưa phải lúc... Chờ một chút nữa thôi.

Không biết chính xác từ khi nào y bắt đầu có những cảm xúc căng thẳng này dành cho thanh niên. Có lẽ từ lần đầu tiên gặp mặt, một ý nghĩ khác thường đã sinh sôi. Đến khi nhận ra, tình cảm này đã ăn vào sâu trong khung, để dù cố gắng loại bỏ nó, vẫn sẽ có dằm trong xương.

Từ khoảnh khắc khắc nhận thức được tình cảm của mình, Tề Minh Tuyên chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ.

Giờ đây, sau khi biết được suy nghĩ trong lòng của thanh niên, y càng không muốn bỏ. Dù con đường có khó khăn, y đã từng vượt qua nhiều trở ngại, còn sợ gì nữa.

Tuy nhiên, trước khi có thể thẳng thắn bày tỏ tình cảm, những trở ngại có thể trở thành rào cản giữa hai người cần phải được giải quyết. Như vị trí hoàng đế quyền lực kia...

Trước đây, y muốn ngôi vị đế vương để không bị người khác chi phối. Bây giờ, khi nhìn thanh niên ngồi ngay ngắn trước mặt, trong ánh mắt sáng hiện lên một tia ý cười. Chỉ vì những lời mà thanh niên vừa nói, đã đánh mạnh quyết tâm ngồi lên vị trí đó của y.

-------------------

Phoebe: chương này dài xỉu.