Sau Một Sai Lầm, Ta Bị Ràng Buộc Với Hệ Thống Hồng Nương

Quyển 1 - Chương 21: Bạo quân chí ái

Hai ngày sau Tần vương đã điều tra ra rằng Lê Thư thực sự bị oan, chứng cứ vô cùng thuyết phục. Trương Mẫn, đại học sĩ kiên định với quan điểm của mình, cuối cùng đã tìm được cơ hội để trình lên bài thi của Lê Thư. Ông quyết định tiến cung cầu kiến hoàng đế.

Trong Ngự Thư Phòng, An công công nhanh chóng báo cáo: "Bệ hạ, đại học sĩ Trương Mẫn, Trương đại nhân cầu kiến."

Hoàng đế nghe vậy quay đầu lại, hơi ngạc nhiên hỏi: "Trương Mẫn? Không phải hắn luôn bận rộn với công việc của mình sao? Sao lại đột nhiên đến cầu kiến trẫm? Trẫm sắp nhận được một bài văn xuất sắc nào chăng?"

An công công cười tủm tỉm trả lời: "Trương đại nhân có lẽ có việc khác. Nô tài trước đó nghe nói ông ấy rất xem trọng một bài thi, vì chuyện này mà còn tranh luận với hai vị đại nhân khác."

"Ồ, thật vậy sao?" Hoàng đế tò mò.

Ai cũng biết rằng Trương Mẫn cả đời yêu văn chương, mỗi khi ở nơi nào có được một tác phẩm hay, ông đều phải tìm cách để chiêm ngưỡng. Ngược lại, Trương Mẫn ít quan tâm đến những âm mưu, thủ đoạn trên quan trường. Hoàng đế đã chứng kiến nhiều màn đấu đá nội bộ trong triều đình, nên rất trân trọng sự trung thực và đam mê của Trương Mẫn đối với văn học.

Huống hồ học thức của Trương Mẫn ở Đại Chu tuyệt đối được coi như đứng đầu, ngoài việc nghiện thư pháp, những việc khác đều không cần hoàng đế phải bận lòng, đúng là một thần tử thực sự bớt lo.

“Tuyên hắn vào, trẫm muốn xem lần này hắn tới tìm trẫm là vì chuyện gì.”

“Dạ.”

“Tuyên đại học sĩ Trương Mẫn vào yết kiến!”

Một người đàn ông khoảng 40 tuổi, phong thái nho nhã, bước đi vững vàng tiến vào, quỳ xuống: “Thần Trương Mẫn, xin kính chào bệ hạ.”

“Đứng lên đi. Trương ái khanh tới tìm trẫm là có chuyện gì muốn nói?”

“Hồi bệ hạ, thần đến đây vì việc này.” Trương Mẫn từ trong ngực lấy ra một quyển tấu chương, mở ra, bên trong thình lình kẹp một bài thi của Lê Thư.

An công công đem bài thi dâng lên cho hoàng đế.

“Trẫm muốn xem, đó là bài văn như thế nào mà khiến ái khanh tự mình đến đây một chuyến.”

Ban đầu, hoàng đế xem rất nhanh, chỉ một lát sau tốc độ xem liền chậm lại, rồi càng lúc càng chậm.

Xem xong, hoàng đế không thể không thừa nhận rằng áng văn chương này thực sự vô cùng xuất sắc, không trách Trương Mẫn phải đặc biệt đi một chuyến vì nó.

“Áng văn chương này là do đứa bé nhà tả tướng viết đúng không?” Hoàng đế khép bài thi lại, cảm thán, “Thật đúng là hổ phụ sinh hổ tử.”

Năm đó, Lê Thành cũng đã từng làm được những áng văn rất hay, hắn đã dạy ra một đứa con còn hơn cả hắn. Những áng văn như vậy, mỗi năm có thể có bao nhiêu đâu? Nghĩ một chút, hoàng đế phân phó: “Trương ái khanh, sau khi ngươi trở về, hãy tập hợp những bài văn hay trong kỳ thi hội năm nay, chỉnh sửa lại và trình lên cho trẫm xem.”

Hoàng đế cũng thực sự tò mò, trong quốc gia này có bao nhiêu nhân tài ưu tú đã bị lặng lẽ bỏ qua. Giống như lần này, nếu không phải Tần vương hành động nhanh chóng, nếu không có Trương Mẫn hết lòng bảo vệ bài thi, liệu áng văn chương này có đến được tay trẫm hay không?

Sau đêm hôm đó, nam chủ không xuất hiện lại lần nữa, chỉ có điều xung quanh xuất hiện rất nhiều người có nội lực mạnh mẽ. 1314 nói rằng những người này là do nam chủ phái tới để bảo vệ Lê Thư.

Những ngày sau đó đều yên bình, hai ngày sau, Lê Thư được phóng thích vì vô tội.

Ngày rời đi, Lê Thành đích thân đến đón con, Tề Minh Tuyên cũng tới, nhưng y luôn lẩn khuất trong bóng tối, không để lộ diện.

"Chủ tử, người không muốn nói vài câu với Lê công tử sao?" Ám Vũ thắc mắc, mấy ngày nay chủ tử vì muốn sớm giúp Lê công tử rửa sạch tội danh mà bận rộn không ngừng, rõ ràng nói là đến đón người ra tù, nhưng tại sao lại lẩn tránh như vậy?

Tề Minh Tuyên nhìn Lê Thư bước lên xe ngựa, nhìn màn xe được buông xuống, rồi nhìn cỗ xe lăn bánh đi, chỉ khi nó biến mất ở khúc quanh mới thu hồi ánh mắt.

"Không được, chuyến này hắn đã chịu thiệt bởi vì ta."

Nếu y hành động nhanh hơn một chút, thanh niên sẽ không phải trải qua tai ương nơi ngục tù như vậy.

Đêm trước khi kết quả khoa cử được công bố, vụ án gian lận oanh liệt cuối cùng cũng hạ màn. Các quan viên liên quan đều bị cách chức và điều tra, dựa trên mức độ tham gia mà nhận hình phạt tương ứng. Những học sinh tham gia vụ án này đều bị trục xuất về quê, suốt đời không được thi cử.

Người chịu tổn thất lớn nhất trong vụ án này không ai khác chính là phe của tứ hoàng tử Dục Vương. Gia đình của trắc phi của Dục Vương bị liên lụy nặng nề. Để bảo vệ bản thân, Dục Vương đã ly hôn với trắc phi vốn được gã sủng ái, và hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình trắc phi.

Gia tộc của trắc phi vốn dĩ rất quyền lực, đã giúp Dục Vương làm không ít việc. Việc vứt bỏ gia đình này không chỉ khiến Dục Vương đau đớn mà còn làm suy yếu nhiều thế lực khác mà gã đang nắm giữ.

------------

Phoebe: Tề Minh Tuyên mê em Thư ròi. ^-^