Sau Một Sai Lầm, Ta Bị Ràng Buộc Với Hệ Thống Hồng Nương

Quyển 1 - Chương 20: Bạo quân chí ái

Tề Minh Tuyên trong bộ y phục dạ hành, đạp nguyệt mà đến, phía sau là Ám Vũ, cả hai đều di chuyển nhanh chóng, dùng khinh công bay đến nơi giam giữ Lê Thư.

Vừa tới gần, cả hai lập tức cảm nhận điều bất thường. Ám Vũ nửa che trước mặt Tề Minh Tuyên, thấp giọng nhắc nhở: “Chủ tử, cẩn thận.”

Nơi này quá an tĩnh. Lê Thư bị nhốt trong một nhà lao đơn độc, nhưng sự im lặng này lại mang một cảm giác căng thẳng. Trên đường đến đây, họ không hề thấy một ngục tốt nào, điều này khiến cả hai thêm cảnh giác.

Tề Minh Tuyên nghiến chặt hàm, quanh thân khí áp hạ xuống đầy áp lực. Y tăng tốc, trực giác mách bảo rằng mọi thứ đang diễn ra không theo kế hoạch.

Ngay lúc đó, một tiếng kêu thê lương vang lên từ phía xa. Tề Minh Tuyên và Ám Vũ nhanh chóng liếc nhìn nhau, rồi cùng lao tới hướng phát ra âm thanh.

“Buông tay!”

Tề Minh Tuyên và Ám Vũ vừa kịp đến, nhìn thấy một hắc y nhân đang vung kiếm về phía Lê Thư. Không nghĩ ngợi gì thêm, Tề Minh Tuyên xông lên, đẩy lưỡi kiếm ra xa khỏi Lê Thư, bảo vệ hắn sau lưng. Ám Vũ cũng nhanh chóng tham gia trận chiến, đẩy lùi đám hắc y nhân, khiến tình hình trở nên hỗn loạn.

Hắc y nhân vốn đã bị trúng chiêu của Lê Thư, nay gặp thêm hai cao thủ là Tề Minh Tuyên và Ám Vũ thì chẳng mấy chốc đã bị chế phục. Sau khi ném kẻ thù lại cho Ám Vũ xử lý, Tề Minh Tuyên bước tới bên cạnh Lê Thư. Ánh mắt y không rời khỏi người thanh niên, cẩn thận đánh giá xem có bất kỳ vết thương nào trên người Lê Thư hay không. Khi đã chắc chắn rằng Lê Thư không bị thương, Tề Minh Tuyên mới lặng lẽ thở phào.

“Ngươi không sao chứ?”

Lời nói của Tề Minh Tuyên mang theo chút quan tâm mà chính y cũng không nhận ra. Trong khi đó, Ám Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Từ sau sự kiện năm đó, hắn chưa từng thấy chủ tử của mình tỏ ra lo lắng cho ai đến như vậy.

Lê Thư cúi đầu, không trả lời ngay lập tức. Hắn đang tự hỏi tại sao nam chủ lại xuất hiện ở đây vào lúc này.

Tề Minh Tuyên, nghĩ rằng Lê Thư bị dọa sợ, nhẹ nhàng trấn an: “Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không làm tổn thương ngươi nữa.” Nhưng vì y từ nhỏ tới lớn chưa từng phải an ủi ai, nên sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cũng chỉ có thể thốt ra một câu đơn giản như vậy.

Lê Thư lắc đầu, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Tề Minh Tuyên, ánh mắt đầy sự nghi hoặc: “Ta không sao, nhưng ngươi... tại sao lại đến đây vào lúc này?

Tề Minh Tuyên: “……”

Vấn đề này thành công làm khó y.

Lê Thư thực sự không mong đợi Tề Minh Tuyên sẽ trả lời câu hỏi của hắn, hắn chỉ thuận miệng hỏi rồi nhanh chóng bỏ qua chủ đề đó: "Những người này là chuyện như thế nào?"

Tề Minh Tuyên nhìn thoáng qua những hắc y nhân đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, trong ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh rồi nhanh chóng tan biến: "Có người không muốn vụ án gian lận khoa cử lần này tiếp tục bị điều tra, ngươi trở thành điểm yếu mà bọn họ nhắm tới. Trong vài ngày tới, ngươi cần phải cẩn thận. Ta sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng mọi chuyện."

Phải rồi, những kẻ này đã bị dồn đến đường cùng, không loại trừ khả năng họ sẽ làm điều gì đó điên cuồng. Trước đây khi không biết Lê Thư là người đã cứu mình, Tề Minh Tuyên có thể chỉ đứng ngoài xem cuộc chiến trong phủ tả tướng. Nhưng giờ đây, khi đã biết sự thật, vì sự an toàn của thanh niên này, y buộc phải hành động nhanh hơn.

Từ những sự việc xảy ra hôm nay, Tề Minh Tuyên nhận ra nơi này không còn an toàn nữa. Nếu y không kịp thời xuất hiện, có lẽ ngày mai tin tức mà y nhận được sẽ là cái chết của thanh niên này.

"Ngươi tin rằng ta không gian lận sao?" Lê Thư bỗng hỏi, giọng điệu có chút tò mò. Đến giờ phút này, Tề Minh Tuyên là người đầu tiên nói ra những lời như vậy với hắn.

“Ta tin ngươi.” Biểu tình Tề Minh Tuyên chân thành tha thiết, y dùng biểu tình cùng ngôn ngữ nói cho Lê Thư, y tin tưởng hắn.

Ngay cả sau khi Tề Minh Tuyên rời đi, Lê Thư vẫn không thể quên được ba chữ đó. "Ta tin ngươi" - điều mà hắn đã không nghe được từ rất lâu, kể từ khi người kia còn bên hắn.

Trong căn phòng giam trống trải, Lê Thư bật ra một tiếng cười khẽ, âm thanh ấy nhẹ nhàng nhưng mang theo chút gì đó áp lực nặng nề.

Hệ thống lo lắng hỏi: "[Ký chủ, ngài không sao chứ?]"

Lê Thư thản nhiên đáp: "[Ta không sao, chỉ là...]" Những từ ngữ đơn giản như vậy đã lâu lắm rồi hắn không được nghe. Vì thân phận đặc biệt của mình, hắn thường bị người đời nghi ngờ, cô lập. Chỉ duy nhất người kia, khi còn sống, là người thực sự đặt niềm tin vào hắn.

Về phần Tề Minh Tuyên, sau khi trở về phủ, y lập tức hành động. Y giao việc thẩm vấn những tên hắc y nhân bị bắt cho Ám Vũ. Nhờ khả năng ám chỉ của Lê Thư, khi cuộc thẩm vấn diễn ra, chỉ cần tăng thêm một chút lực, bọn hắc y nhân đã khai ra mọi thứ.

Những lời khai này không chỉ giúp nhanh chóng rửa sạch mọi nghi ngờ cho Lê Thư, mà còn mang lại manh mối quan trọng dẫn đến kẻ đứng sau màn. Vụ án vốn giằng co phức tạp giờ đây đã bắt đầu được giải quyết.

Vụ án gian lận đã có bước tiến lớn. Tuy nhiên vì sự việc đã xảy ra, những thí sinh không liên quan đến vụ gian lận vẫn phải trải qua quá trình phê duyệt bài thi. Sau một thời gian chấm bài thi, thứ hạng cơ bản đã được xác định.

Trương Mẫn, vị đại học sĩ phụ trách chấm thi, đặc biệt ấn tượng với bài giải của Lê Thư. Trong khi đó, hai đại nhân khác lại ủng hộ cho Dư Dung Tu, một sĩ tử xuất thân từ hàn môn. Cả hai bên vì việc ai xứng đáng đứng đầu mà tranh luận không ngừng.

Sau khi Lê Thư bị một sĩ tử cùng trường thi tố cáo, bài thi của hắn lẽ ra đã bị loại bỏ. Nhưng Trương Mẫn tin tưởng rằng một người có thể viết ra văn chương xuất sắc như vậy không thể có hành vi gian lận đã kiên quyết giữ lại bài thi của Lê Thư từ chối việc vứt bỏ nó.

----------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Tề Minh Tuyên: Nếu ta nói ta là tới cướp ngục, hắn sẽ tin sao: )

Nhưng ta lại không thể thật sự đem hắn cướp đi: )

Bảo trì mỉm cười.jpg

Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ: Cốt đuốc hủ

Cảm tạ đầu lôi tiểu thiên sứ: Phù lâm

Phoebe: Lê Thư kiểu " Chắc tau tin"