Vấn Vương Của Anh

Chương 5: Kết hôn

Thịnh Hàm vẫn theo thói quen và nếp sống của căn cứ. Cô dậy sớm hơn Triệu Tử Sâm, lúc Thịnh Hàm trở người bước xuống giường thấy anh vẫn ngủ rất say, lúc Thịnh Hàm thay xong quần áo hôm qua từ phòng tắm trở ra anh vẫn đang ngủ.

Thịnh Hàm đặt một ly nước ở đầu giường cùng một tờ ghi chú rồi ra khỏi biệt thự. Lúc cô rời đi là khoảng 6 giờ sáng, có một vài người vừa đi tập thể dục trở về, trên khung đường ra đến cổng lớn là một hàng cây cổ thụ xanh thẩm, Thịnh Hàm chậm rãi vừa bước đi vừa thưởng thức không khí trong lành buổi sớm.

Thịnh Hàm vừa rời đi không lâu, Triệu Tử Sâm trở người cảm thấy bên giường trống trãi. Anh mở mắt nhìn sang một gốc giường, rồi nhìn xung quanh, anh vươn tay đọc tờ ghi chú đầu giường ‘Công tác thuận lợi, hẹn gặp lại.’

Triệu Tử Sâm nghĩ rằng cô lại bỏ đi, anh không thay quần áo mà trực tiếp mặc bộ đồ ngủ trên người lái xe ra khỏi biệt hướng ra cổng lớn. Sau đó, anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi dưới một góc cây to, bên cạnh là một con mèo đang nằm ngữa bụng mặc cho cô xoa xoa. Cô vẫn mặc lại quần áo hôm qua ở quán bar, một vài tia nắng len lõi qua những tán cây cổ thụ, chiếu gọi qua một bên sườn mặt nhỏ nhắn của cô.

Sau khi thỏa mãn chiếc bụng mập mạp, con mèo phát giác ra tiếng động liền chạy đi. Thịnh Hàm cũng cảm nhận được có người ở phía sau, cô bình tĩnh xoay người lại, là Triệu Tử Sâm, anh còn chưa thay quần áo, có lẽ đang đi tìm cô.

Triệu Tử Sâm cau mày nói: “Sau này muốn đi đâu cũng phải nói tôi biết. Tôi sẽ không ngăn cản em nhưng tôi cần biết em có đang an toàn, được không?”

Không giống như câu hỏi, lại giống như lời dỗ dành, rất ngọt ngào.

Thịnh Hàm ngập ngừng nói: “Em biết rồi. Anh không đi công tác sao?”

Triệu Tử Sâm kéo tay Thịnh Hàm đến chiếc xe đang đỗ phía sau, anh vẫn chưa nói gì chỉ mở cửa xe rồi nhìn cô. Thịnh Hàm hiểu ý lập tức ngồi vào trong ghế phó lái. Triệu Tử Sâm mở cửa ngồi vào ghế lái, rất nhanh chiếc xe về lại biệt thự, hai người ra khỏi xe, Triệu Tử Sâm nắm chặt tay cô vừa đi vừa nói: “Vốn muốn nói chuyện với em nhưng tối qua nhìn em ngủ say quá nên tôi không nỡ đánh thức em. Sáng sớm mở mắt ra thì lại không thấy em, tôi nghĩ em lại muốn bỏ đi nên đến quần áo cũng chưa thay đã chạy đi tìm em. Em thì hay rồi, chơi đùa thoải mái với một con mèo.”

Triệu Tử Sâm nắm tay Thịnh Hàm đi thẳng lên phòng ngủ, anh dùng vân tay trực tiếp khóa trái cửa bên trong rồi nói tiếp: “Em ở đậy đợi tôi. Tôi đi tắm.”

Triệu Tử Sâm trực tiếp buông tay Thịnh Hàm, đi thẳng vào phòng tắm. Khoảng chừng 20 phút sau, anh từ phòng tắm bước ra, cả người toát ra khí lạnh. Thấy cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh cửa sổ, anh tựa lưng và bức tường im lặng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô một lúc lâu.

Nhớ ra vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc này của cô, anh trầm giọng nói:

“Buổi chiều tôi sẽ ra sân bay.”

Thịnh Hàm xoay người nhìn anh, nửa ngày sau mới nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, không thể đến trễ.”

Triệu Tử Sâm nhường mày nhìn cô cười nói: “Em định mặc bộ quần áo ở quán bar này đến đoàn phim à. Không sợ à?”

Thịnh Hàm: “Em định bắt xe đến chỗ chị họ Hiểu thay quần áo rồi mới đến đoàn phim nên mới rời đi sớm.”

“Lại đây.”

Thịnh Hàm ngoan ngoãn bước đến trước mặt Triệu Tử Sâm.

“Tôi cho dời lịch quay lại rồi. Ngày mai em hả đến đoàn phim. Bây giờ chúng ta xuống lầu ăn sáng nhé.”

“Ừm”

Dưới phòng bếp là một người phụ nữa lớn tuổi, khuôn mặt hiền hòa đang mang tạp dề tất bật tới lui.

Nhìn thấy Triệu Tử Sâm bước xuống cùng cô gái, người phụ nữ cuối đầu nói: “Thưa ông chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

Nói xong người phụ nữ nhanh chóng rời đi để lại không gian riêng tư cho hai người trẻ.

Triệu Tử Sâm ừ một tiếng rồi kéo ghế ra hiệu cho Thịnh Hàm ngồi xuống. Anh vừa ngồi xuống ghế bên cạnh vừa nói: “Đây là gì Giang, gì ấy làm giúp việc ở đây. Em có cần gì thì cứ nói với gì ấy.”

Thịnh Hàm ừ một tiếng, rồi yên lặng dùng bữa sáng.

Thấy người bên cạnh không nói gì thêm, Triệu Tử Sâm liếc nhìn sang, thở dài một hơi bất lực nói: “Không có chuyện gì để nói với tôi sao?”

Thịnh Hàm ngừng lại động tác sắp cắn vào miếng sandwich trên tay nhìn sang Triệu Tử Sâm, cô nên nói gì, cô cũng không biết phải nói gì, cô hiểu quá rõ về anh nên không biết phải bắt đầu từ đâu. Nửa ngày sau cuối cùng Thịnh Hàm cũng mở lời.

“Vậy em có thể hỏi anh vài câu hỏi được không?”

“Em hỏi đi.”

“Anh biết những gì về em.”

“Thịnh Hàm, quê ở thành phố B, ba mẹ mất sớm, từ nhỏ sống với ông bà nội. Lên cao trung thì ông bà mất, em sống cùng chị họ, mấy năm trước theo gia đình chị họ ra nước ngoài, mới dọn về sống ở thành phố A được hơn một năm. Tốt nghiệp biên kịch, hiện tại là một trợ lý biên kịch nhỏ ở Thương Hạ…”

Ngập ngừng một chút, anh nói tiếp: “À, năm nay 29 tuổi, chúng ta bằng tuổi đấy.”

Thịnh Hàm cong môi, lại nói: “Vậy sao anh không đến gặp trực tiếp em hoặc cho người bắt em đến trước mặt anh. Mà chỉ cho người theo dõi em.”

Triệu Tử Sâm: “Sợ em trốn.”

Thịnh Hàm: “Sao lại nghĩ em sẽ trốn.” Triệu Tử Sâm nhíu mày: “Vậy sao em không đến tìm tôi?”

Thịnh Hàm nhỏ giọng: “Em nghĩ anh chỉ nói qua loa, sẽ không nhớ.”

Triệu Tử Sâm vẫn nghe rõ, anh nghĩ thầm ‘Anh đã xác định thì sẽ không qua loa.’có trời mới biết lúc đó cơ thể anh tự phản xạ theo bản năng, tác dụng của thuốc chỉ ảnh hưởng một phần, anh rất muốn không chế bản thân nhưng mùi hương của cô khiến anh rất khó cưỡng lại, anh chỉ ôm cô một chút thì dây thần kinh lý trí cuối cùng cùng đứt.

Thấy Triệu Tử Sâm không nói gì, Thịnh Hàm nói tiếp: “Khó khăn lắm em mới làm việc ở Thương Hạ. Mặc dù bây giờ tiền lương của em không nhiều, nhưng công việc biên kịch là ước mơ của em. Em muốn mọi người thật sự công nhận năng lực của em chứ không phải nhìn vào việc em kết hôn với anh mà công nhận. Tạm thời em vẫn chưa muốn công khai có được không?”

Triệu Tử Sâm: “Được, nghe lời em.”

Sau câu nói của Triệu Tử Sâm, không ai nói thêm chỉ im lặng dùng bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn.

Dùng xong bữa sáng, Triệu Tử Sâm bảo cô lên phòng nghỉ ngơi trước còn anh vào phòng sách xử lý công việc. Xong việc, anh trở lại phòng ngủ chính tìm cô nhưng cô không có trong phòng, anh đi xung quanh tìm thì thấy cô cắm cúi ngồi bên cạnh hồ bơi.

Vốn dĩ, anh chỉ muốn xem cô đang làm gì, nhưng chú mèo bị anh làm cho giật mình cắn sâu vào tay của Thịnh Hàm rồi bỏ chạy.

Phút chốc, trên bàn tay mềm mại nhỏ nhắn lại xuất hiện hai dấu răng rõ rệt, máu chảy không ngừng, anh cẩn thận nắm lấy bàn tay cô dò xét, nghị thầm "cơ thể nhỏ nhắn này sao bị thương hoài nhỉ, hôm trước ở khách sạn đã bị thương, hôm qua lại bị người ta đánh ghen nhầm, hôm nay là bị mèo cắn, trời ạ!" , hai chân cô đột nhiên nhẹ bẩn, anh bế cô ngồi vào sofa trong phòng khách.

“Cháu đang ở biệt thự, vợ cháu bị mèo cắn vào tay. Cậu đến ngay nhé.”

Kết thúc cuộc gọi, Triệu Tử Sâm thấy cô vẫn im lặng từ nãy đến giờ không có vẻ gì khó chịu, anh nghĩ rằng cô đang cố gắng chịu đựng, anh ngồi xuống bên cạnh cô đưa tay ôm lấy vai cô rồi nhẹ nhàng xoa vai cô như đang dỗ dành, áp chặt một bên sườn mặt của anh vào trán cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh bao bọ lấy cô.

Thịnh Hàm đang còn ngẩn người với câu nói vừa rồi của anh, cách xưng hô ‘vợ cháu’ của anh thật sự rất ấm áp, thì lại bị hành động của anh khiến cho trái tim của cô đập nhanh hơn, giống như một nguồn điện đang phát ra năng lượng làm cho hai má và vành tai của cô nhanh chóng đỏ ửng.

Khoảng chừng năm phút, tiếng gõ cửa vang lên, lát sau gì Giang đưa một người bước vào. Người đàn ông trung niên bước vào không nói gì, lập tức tìm đến vết thương của Thịnh Hàm xem xét, sau đó người đàn ông lấy ra một vài vật dụng trong chiếc túi xách rồi bắt đầu các bước trị thương. Suốt cả quá trình, người đàn ông không nói gì, thi thoảng lại bắt gặp ánh mắt của hai người trẻ rồi lại cuối mặt tiếp tục chữa trị.

Xong việc, người đàn ông vừa thu dọn vừa nói: “Vết thương đã được xử lý xong, những ngày tới chú ý đừng cho con bé dùng sức ở tay.”

Triệu Tử Sâm vẫn dán chặt vào vết thương, nói: “Cảm ơn cậu. Cháu sẽ chú ý.”

Người đàn ông cũng không nói gì tiếp mà xách túi đi khỏi.

Thịnh Hàm đã từng nhìn thấy người đàn ông này trước kia. Lúc trước Triệu Tử Sâm nằm trong bệnh viện, người đàn ông này là bác sĩ điều trị cho anh. Thịnh Hàm nhớ lại, khi anh lên cao trung thì ba anh tái hôn, người đàn ông kia là em trai của mẹ kế anh, cũng là viện trưởng của một bệnh viện thuộc tài sản của Triệu Hằng.

Triệu Tử Sâm hỏi: “Em còn đau không?”

Thịnh Hàm lắc đầu tỏ ý không đau.

Triệu Tử Sâm nhíu mày nói to: “Gì Giang.”

Gì Giang hớt hãi đi vào cuối đầu nhỏ giọng nói: “Thư ông chủ.”

Triệu Tử Sâm nói: “Từ bây giờ, không cho bất kỳ một con vật nào xuất hiện trong biệt thự. Nếu phu nhân lại bị thương như hôm nay, thì gì biết hậu quả rồi đấy.”

Gì Giang giọng rung rẫy nói: “Thưa ông chủ, tôi đã ghi nhớ.”

Nói xong gì Giang lặng lẽ rời đi.

Phòng khách lại yên ắng như cũ, Thịnh Hàm nhìn người đàn ông trước mặt, không tự chủ mà bật cười thành tiếng.

Có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy rõ má núm đồng tiền trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hai mày của Triệu Tử Sâm cũng giản ra, anh chăn chú nhìn cô cười tươi trong lòng chợt cảm thấy rất thoải mái lạ thường, thầm nghĩ ‘cô vợ này thật khó hiểu, vừa rồi là anh cố ý nói cho cô nghe vậy mà cô không sợ lại còn cười tươi.’

Bắt gặp anh mắt khó hiểu của Triệu Tử Sâm, Thịnh Hàm cong môi nói: “Em chỉ thấy rất vui, lần đầu tiên em được người khác quan tâm như vậy. Cảm ơn anh.”

Thịnh Hàm nghĩ bụng ‘so với những vết thương lúc còn ở căn cứ thì vết thương này cũng không tính là vết thương. Nhưng anh chàng này lại nghĩ cô yêu đuối tới mức cô mới bị mèo cắn một là anh lại khó chịu ra mặt, đúng thật là dễ thương.’

Triệu Tử Sâm: “Ừ, sau này cố gắng đừng để bản thân bị thương nữa.”

Anh nhìn đồng hồ trên tường, rồi nhìn lại Thịnh Hàm: “Bây giờ tôi phải ra sân bay. Nếu em muốn ở lại đây thì cứ thoải mái, mọi thứ ở đây cũng đều là của em. Nếu ở đây buồn chán thì em cứ dọn về chỗ chị họ, lúc về tôi sẽ đến đón em.”

Thịnh Hàm vòng tay ôm anh, cái ôm thoáng qua không chứa bất kỳ du͙© vọиɠ nào, chỉ đơn giản là một cái ôm tạm biệt. Kết thúc cái ôm thoáng qua, Thịnh Hàm mở lời: “Được. Cảm ơn anh.”