Vấn Vương Của Anh

Chương 4: Lo lắng

Buổi sáng tại văn phòng Tổng giám đốc.

Triệu Tử Sâm đang ngồi trên một chiếc ghế da lớn ở giữa, xung quanh là các nhân viên quản lý cao cấp. Trong lúc buổi họp đang diễn ra căng thẳng, âm thanh điện thoại vang lên.

Triệu Tử Sâm nhìn vào màn hình điện giây lát rồi đi đến bên cửa sổ áp tai vào. Đầu bên kia ngập ngừng, lát sau Triệu Tử Sâm vội vàng rời khỏi phòng họp để lại Hạ Nhiên và các nhân viên quản lý cấp cao đang không hiểu chuyện gì.

Hạ Nhiên cong môi nói: “Tiếp tục. Tôi sẽ báo cáo lại cho Tổng giám đốc.”

Triệu Tử Sâm lái chiếc Bently biển số tứ quý nhanh chóng rời khỏi Triệu Hằng. Rất nhanh chiếc xe dừng trước quán bar YAO.

Kỳ Hạo vừa nhìn thấy ông chủ của mình đến, ánh mắt sáng rực, nói: “Cô ấy đang ở bên trong.”

Triệu Tử Sâm dường như không nghe thấy những lời nói của Kỳ Hạo, chạy một mạch vào bên trong căn phòng bao rộng lớn, anh không quan tâm nhưng người xung quanh mà tiến thẳng đến bên cạnh Thịnh Hàm, đỡ lấy cô từ tay Vũ Đình.

Triệu Tử Sâm nhìn cô gái trong lòng, anh yên lặng dùng ánh mắt dò xét khắp người của Thịnh Hàm. Ban nãy khi anh đang họp, nghe trợ lý nói cô đang bị đánh ở quán bar, trên đường đi anh đã xem đoạn video kia, trong lòng anh có một cảm xúc đau nhói khó tả. Anh chỉ biết anh phải nhanh chóng đến ngay lập tức.

Vũ Đình nhìn thấy Triệu Tử Sâm không nói gì nên mở lời trước: “Vết thương của bạn gái anh không nguy hiểm. Cô ấy chỉ kiệt sức quá nên ngất đi thôi.”

Triệu Tử Sâm lạnh giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ấy lại bị đánh?”

An Tĩnh ngồi đối diện nói: “Cô ấy là nhân viên của YAO. Một vị phu nhân nhận nhầm cô ấy là nhân tình của chồng bà ta nên mới cho người đánh cô ấy. Vị phu nhân kia sau đó đã xin lỗi. Đây là số tiền bà ta nhờ tôi đưa cho cô ấy, xem như lời xin lỗi.”

Anh Tình đặt trên bàn một sấp tiền rồi hướng mắt về phía Triệu Tử Sâm.

Triệu Tử Sâm vẫn dán chặt ánh mắt trên người Thịnh Hàm cười lạnh nói: “Cậu biết làm gì rồi chứ.”

Trợ lý Kỳ hiểu rõ tính của ông chủ mình, chuyện này sẽ không dễ dành như vậy, cuối đầu xoay người rời đi.

Kỳ Hạo vừa đặt tay lên tay nắm cửa, An Tĩnh vội nói: “Chuyện này xảy ra thường xuyên. Một khi cô ấy vẫn làm việc ở đây thì vẫn sẽ gặp loại chuyện như vậy.”

Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra. Hiểu Khê vội vàng đi vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cô liếc nhẹ hai chị em của mình rồi đi đến cạnh Thịnh Hàm nói: “Xin lỗi anh Triệu. Cố ấy là tài xế của tôi, cũng là em họ của tôi. Tôi xin phép đưa cô ấy đi trước.”

Vừa nói, Hiểu Khê vừa đưa tay đỡ lấy Thịnh Hàm.

Triệu Tử Sâm: “Bây giờ cô ấy là người của tôi.”

Nói xong, Triệu Tử Sâm bế chặt Thịnh Hàm trên tay, anh xoay người rời đi. Lúc ra khỏi cửa, anh để lại một câu với Kỳ Hạo: “Cậu xử lý chuyện ở đây, xong rồi về công ty.”

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Triệu Tử Sâm, các cô gái cười thầm.

Triệu Tử Sâm đưa Thịnh Hàm về thẳng biệt thự của anh. Khu biệt thự nằm ở vùng ngoại ô tách biệt sự ồn ào của thành phố. Cách vài chục mét lại có một căn biệt thự, căn của Triệu Tử Sâm nằm ở căn cuối cùng của khu biệt thự. Anh đặt cô nhẹ nhàng lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ. Nhìn cô gái nhỏ nhắn đang nằm trên giường, vệt máu thấm ướt băng gạt, khuôn mặt trắng bệch, trong lòng khó chịu vô cùng.

Khoảng hai tiếng sau, Thịnh Hàm cũng tỉnh lại, hàm lượng thuốc ngủ của Vũ Đình rất chuẩn sát, điều này cô rất tin tưởng. Thịnh Hàm đảo mắt nhìn xung quanh, căn phòng này rất rộng, bày trí đơn giản, nhưng vật dùng cần thiết đều có. Thịnh Hàm vương người muốn ngồi dậy, nhìn vào băng gạt mới trên cánh tay, thì một giọng nói trầm ấm truyền tới: “Em tỉnh rồi. Tôi đã giúp em thay thuốc.”

Triệu Tử Sâm nhẹ nhàng đỡ người Thịnh Hàm tựa người vào đầu giường, anh dùng một chiếc gối đặt sau lưng cô để cô cảm thấy thoải mái hơn. Anh bưng một bát cháu đến ngồi trước mắt Thịnh Hàm rồi kiên nhẫn đút từng muỗng cháu cho cô.

Thịnh Hàm không nói gì chỉ ngoan ngoãn ăn hết sạch bát cháu. Lát sau, Triệu Tử Sâm đặt vào trong tay cô vài viên thuốc và một ly nước, Thịnh Hàm hiểu ý liền uống thuốc vào.

Giọng nói của Triệu Tử Sâm tiếp tục phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Chiều nay chúng ta đến Cục dân chính nhé.”

Dừng lại một chút, Triệu Tử Sâm nói tiếp: “Ngày mai tôi phải đi công tác, tháng sau mới về. Nếu em không đến tìm tôi, vậy thì tôi sẽ đến tìm em.”

Thịnh Hàm cuối đầu không nói gì, hai tay vẫn xoa xoa vào miệng ly.

Thấy cô không nói gì, Triệu Tử Sâm nhẹ giọng nói tiếp: “Tôi nói sẽ chịu trách nhiệm với em, tôi nói được thì sẽ làm được.”

Rất lâu sau, cuối cùng Thịnh Hàm cũng ngẩn đầu đối mặt với Triệu Tử Sâm, anh vẫn đang kiên nhẫn đợi cô đợi cô trả lời. Thịnh Hàm mấp máy môi nói: “Anh tìm được tôi thì cũng biết hoàn cảnh của tôi. Anh và tôi là người của hai thế giới, nếu anh thấy vẫn thấy ấy náy chuyện đêm đó thì anh cứ gửi tiền thuốc cho tôi là được. Tôi muốn một cuộc hôn nhân dựa trên tình yêu.”

Nói xong, Thịnh Hàm vén chăn bước xuống giường muốn rời đi, khi Thịnh Hàm đặt tay lên cánh cửa thì một giọng từ phía sau truyền tới.

“Được, như em muốn. Nếu em không ngại thì hãy thử với tôi nhé. Chúng ta cứ thử xem sao. Dù sao bây giờ em và tôi đều độc thân, thay vì cất cong đợi chờ một tình yêu đích thực thì có thể thử với tôi. Nếu em không muốn công khai thì chúng ta không công khai. Về phía gia đình tôi thì em cứ yên tâm, bọn họ chỉ cần tôi mang người về là được.”

Thấy Thịnh Hàm vẫn không nói gì, Triệu Tử Sâm chậm rãi bước từ bước đến, nhẹ giọng nói: “Sao? Em không dám thử sao? Tôi cũng rất dễ nuôi? Một ngày, em cho tôi một bữa là được?”

Thịnh Hàm cảm nhận được hơi thở nam tính sau gáy. Sau đó là vòng ngực mạnh mẽ của anh đang áp sát vào lưng cô. Bất chợt anh đưa tay ôm chặt cô từ phía sau.

Triệu Tử Sâm: “Không nói gì xem như đồng ý. Vậy em thay quần áo đi nhé, Tôi sẽ ra ngoài đợi em.”

Nói xong, Triệu Tử Sâm buông Thịnh Hàm ra, xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, cánh cửa vừa được mở ra liền lập tức đóng lại.

Thịnh Hàm nhìn cánh cửa được đóng chặt lại, cong môi cười nhẹ. Sau đó cô bước vào phòng tắm. Bên trong phòng tắm có một bộ quần áo nữ, các vật dụng còn lại đều là của nam giới, bộ quần áo kia là anh chuẩn bị cho cô. Thịnh Hàm nhìn vào bộ quần áo nữ, trầm ngâm giây lát, rồi đóng cửa phòng tắm lại.

Trôi qua hơn hai mươi phút, Thịnh Hàm đi xuống phòng khách.

Triệu Tử Sâm nhìn cô gái đang tiến lại gần, anh đưa tay ra nằm chặt lấy tay cô giống như một phản xạ.

Hai người nhanh chóng thực hiện xong các bước đăng ký kết hôn.

Rời khỏi Cục dân chính, Thịnh Hạ dừng lại chăm chú nhìn vào giấy đăng ký hôn trên tay. Cô đã kết hôn với Triệu Tử Sâm, cô đợi hơn mười năm cuối cùng cô cũng đợi được điều mà cô muốn. Cảm giác hạnh phúc chính là cảm giác hiện giờ sao, trong tưởng tượng trước đây của cô chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với Triệu Tử Sâm. Chuyện này cứ ngỡ như một giấc mơ, nếu thật là mơ thì cô thể đừng cho cô tỉnh lại.

Thấy Thịnh Hàm đứng ngay người một lúc, Triệu Tử Sâm bước đến nắm chặt tay cô cười cười nói: “Sao vậy? Em hối hận rồi ư?”

Không đợi Thịnh Hàm mở lời, Triệu Tử Sâm trực tiếp cướp lấy giấy kết hôn trong tay cô rồi cất vào trong mình lại đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp của cô, nói tiếp: “Chúng ta về nhé!”

Thấy Thịnh Hàm ngoan ngoãn gật đầu theo sau, Triệu Tử Sâm xoay người đi phía trước nở một nụ cười khẽ.

Trở về biệt thự, Triệu Tử Sâm bảo Thịnh Hàm vào phòng ngủ nghỉ ngơi trước, còn anh xoay lại phòng sách xử lý vài việc ở công ty.

Thịnh Hàm trở về phòng, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó bước đến cạnh cửa sổ. Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, hình ảnh thiếu nữ nhỏ nhắn đứng bên cạnh khiến cho cảnh vật trở nên đẹp đẽ lại thường. Chợt âm thanh điện thọai vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của Thịnh Hàm.

Mở điện thoại ra xem, là tin nhắn và cuộc gọi của các chị em cô. Nghĩ lại cũng đã vài tiếng từ lúc xảy ra chuyện ở YAO. Thịnh Hàm kiên nhẫn trả lời tin nhắn.

Trong group chat.

Vũ Đình: [Cậu vẫn ổn chứ?]

An Tĩnh: [Không lẽ cậu cho cậu ấy dùng quá liều rồi sao?]

Nghiên Dương: [Hay người của tớ ra tay nặng quá. Cậu không sao chứ, YAO???]

Vũ Đình: [Tớ không thể nào tính toán sai liều lượng đâu nhé.]

Hiểu Khê: [Trời ạ. Các cậu bình tĩnh đi. Mới qua có 4 tiếng thôi. Người các cậu đang lo lắng là YAO của căn cứ Y đấy. Cô bạn này của chúng ta không dễ dàng có chuyện vậy đâu.]

Nghiên Dương: [YAO, nhận được tin nhắn thì trả lời bọn tớ ngay nhé.]



Thịnh Hàm: [Tớ không sao. Tớ mới đi lãnh chứng với Triệu Tử Sâm về.]

Trôi qua vài phút, Thịnh Hàm vẫn không thấy ai nói gì.

Thịnh Hàm: [Các cậu sao thế?]

Bốn cô gái kia lần lượt nhắn tin ‘Chúc mừng.’

Group chat lại yên ắng.

Thịnh Hàm biết các chị em đều đang lo lắng cho cô, dù sao cách của cô cũng không gọi là quang minh chính đại. Nếu một ngày Triệu Tử Sâm biết được sự thật thì anh sẽ hận cô, ghét cô hay vẫn tiếp tục ở bên cạnh cô. Quá khứ, Triệu Tử Sâm đã từng bị lừa dối, cô hiểu rõ anh rất ghét bị người khác lừa dối.

Bật luận anh ghét cô hay ở cạnh cô đều được, cho dù như thế nào thì Thịnh Hàm vẫn cần một cái kết cho cuộc tình này. Cô vẫn phải tiếp tục bước đi, bây giờ cô không còn một mình, cô còn có trách nhiệm trên vai, cô không thể tiếp tục làm cho ba mẹ và các chị em lo lắng.

‘Cốc cốc’, tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ.

Thịnh Hàm tiến đến trực tiếp mở cửa, là Triệu Tử Sâm, anh đã thay một bộ đồ ngủ thoải mái, mái tóc còn ẩm ướt, có vẻ anh vừa mới tắm xong.

Triệu Tử Sâm: “Em tắm đi nhé rồi xuống lầu ăn tối!”

Anh đặt vào trong tay cô môt cái túi rồi xoay người rời đi.

Thịnh Hàm nhìn chiếc túi trong tay, có một ít quần áo và vài vật dụng của phụ nữ, còn có một túi thuốc nhỏ. Thật không ngờ Triệu Tử Sâm lại chu đáo như vậy.

Triệu Tử Sâm xoay người bước xuống lầu, anh lười biến ngồi bên quầy bar, một tay nâng ly rượu lắc đều, một tay đang lướt trên màn hình điện thoại. Lúc nãy anh vừa gửi bức ảnh hôn thú vào nhóm gia đình và nhóm anh em. Bây giờ toàn là một dãy những tin nhắn tra hỏi anh.

Triệu Tử Sâm lướt qua một lượt không trả lời mà chỉ uống một ngụm rượu, chợt nhớ đến lời nói lúc chiều. Anh nói không công khai cô chứ không nói không công khai chuyện kết hôn, anh tìm một dãy số trên màn hình điện thoại.

Giọng đầu dây bên kia: “Ông chủ”

Triệu Tử Sâm: “Hôm nay tôi kết hôn. Ngày mai cậu chuẩn bị một ít phúc lợi cho nhân viên công ty. Dời lịch quay của đoàn phim Thương Hạ lại một ngày.”

Nói xong, Triệu Tử Sâm cúp máy, đặt điện thoại xuống quầy bar, nghe có tiếng bước chân, anh liền xoay người lại, nhìn thấy cô đứng cách anh một khoản.

“Lại đây.”

Triệu Tử Sâm đưa tay hướng về phía cô, Thịnh Hàm hiểu ý đặt bàn tay của cô vào bàn tay của anh. Bàn tay của anh to lớn bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô, rất ấm áp, rất dễ chịu.

Triệu Tử Sâm kéo Thịnh Hàm đến gần trước mặt, ánh mắt dán chặt lên người Thịnh Hàm. Qua một đợt đánh giá, cô đã khỏe hơn lúc chiều, sắc mặt cũng hồng hào lên đôi chút, có đều cô quá gầy, lúc bế rất cảm giác không cần dùng quá nhiều sức lực, cần phải bổi bổ thêm.

Triệu Tử Sâm nắm lấy tay của Thịnh Hàm đến phía bàn ăn, anh kéo ghế ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Thịnh Hàm nhìn bàn đồ ăn trước mặt, yên vị ngồi xuống ghế. Triệu Tử Sâm ngồi cạnh cô, anh thoải mái vừa dùng bữa vừa gắp thức ăn vào bát cho cô. Thịnh Hàm hiểu ý cuối đầu ngồi ăn. Anh gắp cho cô cái gì cô đều ăn hết cái nấy. Một bàn đồ ăn đã vơi đi một nữa, cả hai đều im lặng dùng bữa không nói gì.

Thấy Thịnh Hàm bắt đầu ăn chậm hơn, có vẻ cô đã ăn no rồi, Triệu Tử Sâm hiểu ý liền đứng lên thu dọn bát đĩa. Thịnh Hàm cũng đưa tay thu dọn nhưng bị Triệu Tử Sâm ngăn lại.

“Em ra phòng khách đợi tôi.”

Triệu Tử Sâm cương quyết dọn dẹp, Thịnh Hàm cũng không giành với anh. Cô ra khỏi phòng bếp hướng thẳng đến phòng khách.

Lát sau, Triệu Tử Sâm từ phòng bếp bước ra hướng về phòng khách, thấy bóng lưng của cô ngồi ngay ngắn anh bước tới, vốn định nói vài lời thì thấy cô vợ nhỏ của anh đã ngủ rồi.

Cô vẫn ngồi ngay ngắn một gốc trên sofa, hai tay đan trước ngực, đầu hơi cuối nhẹ xuống, hai mắt vẫn đang nhắm nghiền lại. Màn hình tivi vẫn đang mở, có lẽ hôm nay cô đã rất mệt, cũng đến lúc đi cần phải đi ngủ rồi.

Triệu Tử Sâm tắt tivi, cuối người nhẹ nhàng bế bỏng cô vào lòng, chắc do cô quá mệt nên vẫn không tỉnh lại.

Trong phòng ngủ chính, Triệu Tử Sâm nhẹ nhàng đặt cô xuống một góc giường mềm mại, sau đó anh cẩn thận nằm bên gốc giường còn lại. Thịnh Hàm theo phản xả nhích người theo nguồn ấm, hành động nhỏ này khiến cho Triệu Tử Sâm không khỏi bật cười đầy bất lực.

Anh vươn tay tắt đèn ở đầu giường rồi lật người ôm cô gái nhỏ vào lòng, thầm thì vào tai cô với giọng rất nhỏ: “Ngủ ngon.”