Vấn Vương Của Anh

Chương 2: Gặp gỡ

Thịnh Hàm trở về chung cư, cả người cô đều trong thái mệt mỏi không còn chút sức lực nào, mọi lúc cô tắm cũng khá nhanh nhưng hôm nay cô phải mất cả tiếng mới ra khỏi phòng tắm.

Rất may, Vũ Đình có chuẩn bị cho cô một ít băng gạt cầm máu, Thịnh Hàm đến bên sofa vừa bôi thuốc vừa nhận điện thoại từ mẹ Diệp Dao.

Màn hình điện thoại được kết nối.

Diệp Dao: “Sao con lại bị thương nữa rồi. Con bé này thật là, ba mẹ vừa về nước là chạy vào căn cứ nhưng không tìm thấy con. Thiệu Huy nói với mẹ là con lại đến Thành phố A rồi.”

Thịnh Hàm: “Con gái của thị trưởng S bị bắt cóc. Bên quân đội không giải quyết được nên đưa lệnh cho căn cứ hỗ trợ. Sự việc rất gấp, bọn khủng bố còn cài bom hẹn giờ lên con gái thị trưởng. Con không liên lạc với chú nhỏ mới tự ý hành động. Vết thương nhỏ này qua vài ngày sẽ không sao. Mẹ đừng lo nhé. Ba mẹ đi chơi vui không?”

Diệp Dao: “Con bé này thật là, nếu con xảy ra chuyện gì thì Trương Hải đi đâu tìm cho mẹ một Thịnh Hàm thứ hai đây.”

Thịnh Hàm vừa nói vừa xử lý vết thương trên cánh tay, ban đầu khi cô nói muốn đến thành phố A, Trương Hải cương quyết không đồng ý, là Diệp Dao cố gắng thuyết phục Trương Hải. Cô cảm thấy ông trời quá ưu ái cho cô gặp được Trương Hải và Diệp Dao. Tuy không con ruột nhưng hai người lại thương yêu xem cô như một đứa con ruột.

Thịnh Hàm xử lý xong vết thương nhìn lại màn hình rồi nói: “Lệ Hoa Nguyên có ký hợp đồng quảng cáo với Thương Hạ của Triệu Hằng, người đại diện được chọn quảng bá lần này là Hạ An Kỳ. Bây giờ chính là cơ hội tốt, con muốn cô ta trả lại tất cả nhưng gì mà cô ta đã làm với Triệu Tử Sâm.”

Diệp Dao là người hiểu rõ mọi chuyện của Thịnh Hàm, bà chứng kiến toàn bộ sự hy sinh thầm lặng của con gái mình cho một chàng trai. Chấp niệm của Thịnh Hàm là Triệu Tử Sâm, bà chỉ có thể cố gắng đứng ở phía sau bảo vệ Thịnh Hàm. Nhìn Thịnh Hàm bây giờ lại càng giống bà lúc khi xưa, lúc còn trẻ bà cũng từng điên cuồng theo đuổi Trương Hải, nhưng cũng may Trương Hải đã có tình cảm trước đó với bà, còn chuyện của Thịnh Hàm thì khác. Từ trước cho tới bây giờ, Triệu Tử Sâm chưa từng biết tới sự tồn tại của Thịnh Hàm, càng không biết tất cả những gì Thịnh Hàm đã làm, mọi chuyện đều chỉ có một mình Thịnh Hàm can tâm tình nguyện. Diệp Dao biết bản thân không thể khuyên được Thịnh Hàm, bà chỉ mong đứa con gái này của bà sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm…

Thấy Diệp Dao im lặng, Thịnh Hàm biết bà đang tức giận, nhẹ giọng nói: “Dao Dao của con giận rồi hả? Tuần sau con về thăm mẹ nhé.”

Diệp Dao: “Con nói thì phải giữ lời. Mẹ không thích người thất hứa đâu. Từ chuyện chú nhỏ, bây giờ đến chuyện con dọn đến thành phố A, con có biết mẹ lo lắng như thế nào không…”

Không đợi Diệp Dao nói hết, Thịnh Hàm vội nói: “Mẹ à, không lẽ mẹ không nhìn ra chú nhỏ thích Vũ Đình sao?”

Diệp Dao: “Mẹ đương nhiên nhìn ra, Vũ Đình là một cô bé hiểu chuyện, mẹ cũng rất thích con bé. Nhưng chú nhỏ của con quá bảo thủ, không chịu tiếp nhận ý tốt của Vũ Đình. Nhìn con bé bị chú nhỏ con từ chối biết bao lần vẫn cố gắng theo đuổi, trong lòng mẹ cảm thấy vô cùng khó chịu.”

Nhìn lại vào màn hình, Diệp Dao nói tiếp: “Nhiều năm đã trôi qua, người cũng đã chết. Chú nhỏ của con vẫn vì một người con gái kia mà không chịu mở lòng. Ba mẹ thật sự không biết phải làm sao?”

Thịnh Hàm cong môi nói: “Con có một cách. Nhưng ba mẹ phải giúp con.”

Diệp Dao vội hỏi: “Con có cách gì?”

Thịnh Hàm: “Sau này mẹ sẽ biết. Bây giờ con sẽ kết hôn với Triệu Tử Sâm. Mẹ cho con mượn sổ hộ khẩu nhé.”

Diệp Dao: “Con muốn kết hôn với Triệu Tử Sâm? Làm sao có thể được? Mẹ không đồng ý, ba con đang ở cạnh mẹ. Con tự mà đi nói chuyện với ông ấy. Lần này mẹ sẽ không đồng ý.”

Diệp Dao đưa lại điện thoại cho Trương Hải bên cạnh.

Nhìn Trương Hải qua màn hình điện thoại, sống lưng của Thịnh Hàm bổng chốc cứng đờ, cô cảm thấy cơ thể giống như vừa được tiêm một mũi thuốc gây tê, không còn sức lực để phản kháng.

Thịnh Hàm cố gắng trấn an bản thân, lấy lại hơi thơi rồi đối mặt vào người bên kia màn hình điện thoại.

“Ba”

“Con cho ba một lý do hợp lý thì ba sẽ suy nghĩ?” giọng người đàn ông trầm ấm phát ra.

Thịnh Hàm ngập ngừng: “Con cần một kết quả… Đây sẽ là lần cuối, con cầu xin ba.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, lát sau giọng người đàn ông vang lên: “Nếu sau một năm, con và thằng nhóc kia vẫn không có kết quả thì lập tức ngoan ngoãn trở về Trương gia, mãi mãi không được có một chút quan hệ nào với thằng nhóc đó. Còn nếu con và thằng nhóc đó thật sự có kết quả thì con phải vượt qua hình phạt của cuối cùng của căn cứ. Con có chắc chắn làm được?”

“Được. Con đồng ý” Thịnh Hàm thắng thắn không chút do dự đáp lời.

“Được. Quyết định vậy đi.”

Trương Hải đưa lại điện thoại cho Diệp Dao rồi đứng lên rời đi, nhấc chân vài bước thì ông nghe được “Cảm ơn ba” của Thịnh Hàm, ông vẫn không quay đầu mà thẳng bước ra khỏi cửa.

“Con không biết Trương Hải đang làm khó con sao. Bất luận con lựa chọn như thế nào đều không dễ dàng. Tính cách của Trương Hải ngoài cứng trong mềm, con vẫn nhất quyết cứng đầu với ông ấy…” Diệp Dao cầm lại điện thoại trên tay, trong lòng vô cùng khó chịu.

Thịnh Hàm bình thản cười cười nhìn Diệp Dao: “Lần này con thật sự cũng muốn kết thúc. Con không còn một mình, con còn có hai người, con thật sự không thể để cho hai người lo lắng thêm được nữa. Như ba nói, nếu con và Triệu Tử Sâm không thành thì lần này con can tâm tình nguyện từ bỏ. Mẹ cũng từng theo đuổi ba, chắc mẹ hiểu được cảm giác của con hiện tại. Thật sự đây sẽ là lần cuối cùng con làm những chuyện như thế này… Đến giờ con phải đến Lệ Hoa Nguyên, con cúp máy nhé. Yêu Mom and Daddy!”

Cuộc gọi kết thúc, Thịnh Hàm bước đến cạnh cửa sổ lớn hướng ra con đường trung tâm thành phố, mọi thứ đều rất nhộn nhịp và hối hã. Qua một lúc, cô xoay người cầm lấy chìa khóa xe trên bàn ra khỏi chung cư.

Chiếc BMW nhanh chóng ổn định trong ngay vị trí được đỗ xe quen thuộc danh cho lãnh đạo công ty trong nhà xe. Một cô gái với mái tóc dài, cặp kính đen che gần nửa khuôn nhỏ nhắn chỉ để lộ ra một sóng mũi cao và đôi môi mỏng hồng hào đang cong lên. Thịnh Hàm sải đi nhẹ nhàng trên sảnh công ty, thần thái của cô lúc nào cũng không thể nhầm lẫm.

Lệ Hoa Nguyên là một ty quảng cáo lớn ở thành phố A, hoạt động đã rất lâu. Thịnh Hàm chỉ mới phụ trách quản lý công ty này từ ba năm trước, nguồn tài nguyên của Lệ Hoa Nguyên vốn đã ổn định, nội bộ cũng không có quá nhiều vấn đề, tình hình phát triển mấy năm gần đây của công ty rất tốt nên Thịnh Hàm rất ít khi trực tiếp đến công ty.

Mọi việc ở công ty, Thịnh Hàm đều sẽ nghe qua báo cáo của Hiểu Khê, cô bạn thân từ cấp ba của cô cũng là Giám đốc Hiểu của công ty Lệ Hoa Nguyên.

Năng lực làm việc của Hiểu Khê rất tốt, lần này Thịnh Hàm bất ngờ về công ty ngay lúc Hiểu Khê đang đi công tác.

Thịnh Hàm vừa bước vào văn phòng, tiếng chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn của Hiểu Khê.

Hiểu Khê: [Nghe nói cậu về công ty rồi hả? Sao không nói với tớ? Nếu biết hôm nay cậu sẽ lên công ty, thì tớ đã để Trưởng phòng Lưu đi công tác rồi.]

Thịnh Hàm: [Tớ muốn cho cậu một bất ngờ, chẳng phải hôm nay là sinh nhật của cậu sao? Tớ từng nói cho dù bận cách mấy cũng sẽ cùng cậu đón sinh nhật mà, bạn học Hiểu Khê à, bây giờ cậu đang ở đâu, tớ sẽ đến tìm cậu.]

Hiểu Khê: [Cậu không nói thì tớ cũng quên mất. Tớ đang công tác ở thành phố T đây. Vậy gọi thêm Vũ Đình, Nghiên Dương đến chỗ An Tĩnh chơi đi. Vừa hay tớ có vài chuyện muốn kể các cậu nghe.]

Tin nhắn trong nhóm YAO hiện lên, đây là nhóm riêng tư của cô với An Tĩnh, Nghiên Dương, Vũ Đình và Hiểu Khê. Bình thường chỉ có bốn người kia hay nhắn, thi thoảng Thịnh Hàm chỉ vào xem rồi thoát ra. Lần này nhìn thấy tin nhắn của Thịnh Hàm, cả đám đều bất ngờ.

Thịnh Hàm: [Hôm nay là sinh nhật của Hiểu Khê. Các chị em hẹn gặp ở YAO nhé.]

Vũ Đình: [Không phải cô chủ nhỏ đi tìm anh chàng đẹp trai kia rồi à. Vẫn còn tâm trí nhớ đến hội chị em này. Nhưng mà nể tình bà chủ YAO đã có lời mời thì tớ không thể từ chối.]

Nghiên Dương: [Tớ cùng Vũ Đình đang ở căn cứ. Có người tỏ tình lại thất bại, mới sáng tớ bị ai đó làm phiền đến mức phát bệnh rồi đây.]

Vũ Đình: […]

Hiểu Khê: [Tớ cũng đang công tác ở thành phố T, để tới đến đón hai cậu.]

Nghiên Dương: [Được.]

An Tĩnh: [Hôm nay có một vị đại gia bao hết lầu 2 và lầu 3 ở YAO, nghe nói tiệc thăng chức của một thiếu tướng quân đội họ Lục nào đó. Các cậu dùng sảnh được không?]

Thịnh Hàm chợt nhận ra điều gì đó hỏi: [Tên Lục Tử Kỳ đúng không?]

An Tĩnh: [Sao cậu biết?]

Thịnh Hàm: [Họ Lục trong quân đội chỉ có một. Trước đó tớ có làm vài nhiệm vụ của bên quân đội, lúc xong việc tớ rời đi trước, chỉ nghe Dương Hạo và A Tưởng từng nhắc qua. Sắp xếp cho tớ bên Lệ Hằng nhé, tối nay không ghé YAO, giúp tớ chuẩn bị thêm vài phần rượu dưới hầm cho bọn họ nhé.]

Anh Tĩnh: [Dưới hầm chẳng phải là rượu cậu thích nhất sao. Bọn tớ còn phải muốn uống còn khó khăn. Sao tự dùng bà chủ YAO lại hào phóng với Lục nhị thiếu gia kia thế?]

Thịnh Hàm: [Lục Tử Kỳ, Vân Trạch con trai của Vân Cơ, còn có anh chàng thiếu gia theo đuổi Hiểu Khê là Hạ Nhiên, tất cả đều là bạn thân của Triệu Tử Sâm. Trước đây tớ từng nghe người của tớ trong Triệu Hằng nói qua. Nếu gặp mặt thì tớ cũng không có vấn đề gì, nhưng mà có người thì khác.]

Hiểu Khê: […]

Vũ Đình: [Tớ thì rất muốn gặp đấy cái tên Lục Tử Kỳ kia đấy, nghe nói tên Lục nhị thiếu này từng cho người điều tra YAO, ngài Trương phát hiện nên rất tức giận, Tổng tư lệnh phải đích thân đến gặp ngài Trương xin lỗi cho cấp dưới cơ đấy. Tớ sẽ ghé chỗ An Tĩnh trước, rồi sẽ qua chỗ Lệ Hằng. Hiểu Khê, cậu đưa Nghiên Dương đến Lệ Hằng trước nhé.]

Nghiên Dương: [Xem ra Trương Thiệu Huy bắt đầu cởi mở với cậu rồi nhỉ.]

Vũ Đình: [Tớ nghe trộm đấy. Tình chị em của tớ cao cả hơn một Trương Thiệu Huy chứ.]

Hiểu Khê: [Cho tớ xin.]

An Tĩnh: [Cho tớ xin đấy. Nghe mà buồn nôn]

Thịnh Hàm: [Các chị em hẹn gặp ở Lệ Hằng nhé.]

Thịnh Hàm thoát khung chat dựa người vào chiếc ghê tổng giám đốc.

‘Cốc cốc’, hai tiếng gõ cửa vang lên, thư ký Tần bước vào.

Thư ký Tần: “Thưa Sếp, hợp đồng với cô Hạ An Kỳ đã sắp xếp xong rồi ạ.”

Vừa nói thư ký Tần vừa để hợp đồng lên bàn, rồi nói tiếp: “Hôm nay có Giám đốc Hạ Nhiên đến tìm Giám đốc Hiểu. Bởi vì không gặp được Giám đốc Hiểu nên Giám đốc Hạ Nhiên đã rời đi.”

Ngập ngừng giây lát, thư ký Tần nói tiếp: “Dạo gần đây Giám đốc Hiểu bị Giám đốc Hạ Nhiên làm phiền rất nhiều. Lần đi công tác này là để trốn tránh Giám đốc Hạ Nhiên.”.

Thịnh Hàm bắt gặp ánh mắt lo lắng của thư ký Tần hỏi: “Có việc gì em cứ nói thẳng với chị.”

Thư ký Tần suy nghĩ giây lát rồi nói sự thật: “Hạ Nhiên là một công tử nổi tiếng ăn chơi. Phía sau lưng anh ta không ít lời đồn, chỉ cần anh ta nhắm tới ai thì cô gái đó chắc chắn sẽ không sống yên ổn. Chị Hiểu Khê lại chỉ có một mình, em sợ chị tên Hạ Nhiên kia sẽ làm gì đó tổn thương chị ấy. Chị Hiểu Khê đối xử với em rất tốt, em không thể đứng nhìn chị ấy như vậy.”

Thịnh Hàm cong môi cười nhẹ nhìn về phía thư ký Tần. Sau đó cô đứng lên đi đến trước mặt thư ký Tần, nói: “Vậy sau này, nếu Hiểu Khê xảy ra bất cứ chuyện gì đều phải báo cho chị biết nhé, đừng để Hiểu Khê biết. Đây là bí mật của hai chúng ta.”

Thư ký Tần: “Cảm ơn Sếp.”

Thịnh Hàm: “Hiểu Khê là bạn thân của chị, em lại là em họ của Hiểu Khê. Chị xem em như em gái, không cần quá khách sáo. Hủy hết lịch xã giao tối nay của chị và Hiểu Khê nhé. Chị đi đây.”

Vừa dứt lời, Thịnh Hàm cầm theo áo khoác rời đi. Thư ký Tần âm thầm nhìn theo sau, trong lòng vô cùng cảm kích.

Thịnh Hàm bước vào xe không lâu thì chứng bệnh đau dạ dày của cô lại tái phát. Thịnh Hàm không chọn lái xe nữa mà ra đường lớn bắt một chiếc xe thẳng đến hướng bệnh viện. Lúc bước xuống xe, cô nhận ra có một chiếc xe luôn theo sao cô từ lúc cô rời khỏi Lệ Hoa Nguyên, nhìn vào biển số xe tứ quý, Thịnh Hàm dễ dàng biết được đối phương là người thành phố A hơn nữa còn là một nhân vật giàu có. Để sở hữu biển số tứ quý rất khó, muốn đều tra cũng rất dễ, kẻ thù sẽ không ngu ngốc dùng chiếc xe biển tứ quý như vậy đều theo dỗi cô. Một lúc lâu Thịnh Hàm đã biết ai là người theo dõi, chỉ là người của anh cũng làm việc khá nhanh, sớm vậy đã tìm được cô.

Thịnh Hàm xoay người bước vào trong bệnh viện, bỏ mặc chiếc xe đang đỗ bên đường kia.

Bên trong chiếc xe biển số tứ quý, trợ lý Kỳ Hạo đang gọi điện thoại, đến lần đổ chuông thứ 8 thì đầu dây bên kia bắt máy.

Kỳ Hạo: “Ông chủ, vị tiểu thư kia đã vào bệnh viện ạ.”

Đợi qua 2 phút, đầu dây bên kia vẫn không nói gì, Kỳ Hạo ngập ngừng: “Ông chủ, thứ cho tôi nói thật, lúc nãy tôi nhìn thấy cô ấy bước xuống xe, sắc mặt trắng bệch, một tay đang xoa xoa lên bụng, trong có vẻ cô gái đó không được ổn, lại đi có một mình. Ông chủ, bây giờ tôi nên làm gì tiếp theo.”

Triệu Tử Sâm đột nhiên nói: “Cậu cứ âm thầm đi theo cô ấy. Tối nay không cần đến đón tôi.”

Kỳ Hạo: “Tôi hiểu rồi, thư Sếp.”