Vũ Đình vừa thoa thuốc vừa gằng giọng: “Hôm nay là thất tịch đấy, cậu không yêu đương thì cũng để chỉ tớ được yêu đương chứ. Tớ sắp đi tỏ tình với chú nhỏ nhưng lại phải ở đây chữa trị vết thương cho cậu. Bây giờ biết tớ yêu cậu nhường nào chưa hả?”
Thịnh Hàm cong môi nhẹ, nói: “Tớ xin lỗi nhé! Nhưng mà cậu cứ chờ một chút.”
Vũ Đình không hiểu ý của cô lắm.
Nhưng qua vài phút thì một bóng người bước vào. Người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm, thân hình cao to, sóng mũi cao thẳng tấp, khuôn mặt hài hòa, chiếc áo sơ mi đen được cởi hai nút để lộ cơ ngực rắn chắn cùng nước da trắng.
Đó là chú nhỏ của Thịnh Hàm, tên Trương Thiệu Huy.
Mười năm trước Thịnh Hàm đưa ba nuôi đưa vào căn cứ, chính Trương Thiệu Huy đã đào tạo cô. Chú nhỏ dạy cô cách bắn súng, cách sử dụng dao, cách gỡ bom, cách sống sót khi gặp tình huống nguy hiểm, cũng có thể nói tất cả những gì Trương Thiệu Huy biết thì cô đều biết.
Nhìn thấy Trương Thiệu Huy bước vào, Vũ Đình mới hiểu ra lời nói của Thịnh Hàm. Cả ngày hôm nay Vũ Đình không liên lạc được với Trương Thiệu Huy, vốn định xử lý vết thương của Thịnh Hàm xong thì cô sẽ đi tìm Trương Thiệu Huy. Bây giờ cô không cần cất công đi tìm nữa, người cũng đã xuất hiện rồi. Vũ Đình suy nghĩ trong giây lát rồi liếc mắt cười nhẹ với Thịnh Hàm.
Trương Thiệu Huy đảo mắt khắp người Thịnh Hàm, xác nhận vết thương không nghiêm trọng rồi lại dời mắt sang nhìn lại Vũ Đình.
Không đợi Trương Thiệu Huy mở lời, Thịnh Hàm vội nói với Vũ Đình: “Cậu giúp mình chuẩn bị một ít thuốc trị thương nhé, chi nhánh công ty con ở thành phố A xảy ra chút chuyện, mình sẽ rời khỏi căn cứ vài ngày.”
Vũ Đình hiểu ý Thịnh Hàm, cô đưa mắt nhìn lần lượt hai người rồi gật đầu bước ra khỏi phòng.
Sau khi xác nhận Vũ Đình đã rời khỏi phòng, Trương Thiệu Huy hương ánh mắt về phía Thịnh Hàm trầm giọng nói: “Vì một thằng nhóc có đáng chứ.”
Nhiệm vụ giải cứu con gái của thị trưởng thành phố S lần này nguy hiểm ngoài dự tính của cô, bọn khủng bố lần này quá manh động, dùng cả bom để liều chết. Ban đầu cô tự ý đi một mình, nhưng lúc đối mặt với bọn khủng bố thì cô mới biết trên người con gái thị trưởng có gắn bom hẹn giờ, cô đành phải dùng thiết bị phát tín hiệu về căn cứ chi viện.
Trong lúc chờ người của căn cứ đến, Thịnh Hàm tranh thủ xử lý sạch bọn khung bố chỉ bằng vài nhát dao chí mạng rồi dùng bản thân cố định quả bom từ tay con gái thị trưởng, cố gắng kéo dài thời gian cho con gái thị trưởng rời khỏi an toàn. Sau khi xác nhận xung quanh không còn ai, cô quan sát mọi thứ bên trong nhà kho, xác nhận cửa sau nhà kho là mặt biển, cô chỉ có 10 giây để nhảy xuống mặt biển, suy nghỉ chốc lát cô dứt khoát để lại quả boom rồi xoay người chạy thật nhanh xuống biển, trong phút chốc cả nhà kho bốc cháy với tiếng nổ lớn, mảnh vở của quả bom văn trúng lên cánh tay cô. Nhưng cũng may con gái của thị trưởng đã an toàn trở về. Về phía đám khủng bố sẽ do quân đội điều tra.
Thịnh Hàm không giỏi giải thích hay biện minh, cô nhìn chú nhỏ giây lát rồi nhẹ giọng hỏi: “Nhiệm vụ lần này cháu đã hoàn thành, dự án ở năng lượng ở thành phố T có thể giao cho Triệu Tử Sâm được chưa ạ?”
Trương Thiệu Huy lười biến dựa người ra sofa rồi nói: “Như cháu muốn, dù sao Anh Cả xem cháu như báu vật. Nếu cháu thật sự xảy ra chuyện gì thì mạng này của chú cũng không thể giữ được.”
Trương Hải và Diệp Giao từng được cô cứu mạng. Lúc trước khi còn sống ở thành phố B, buổi tối sau khi cô đi làm thêm về thì bắt gặp một cặp vợ chồng đang bị thương rất nặng, hai người bị một đám người truy đuổi. Lúc đó cô không nghĩ nhiều, bởi vì vẻ ngoài nhút nhát của cô nên đã thành công lừa được đám người kia đi, cô đưa hai người về nhà ông bà trị thương. Người đàn ông bị trúng đạn rất nặng, còn người phụ nữ bị thương ở cánh tay, vết thương do dao đâm trúng. Cũng may, bên cạnh nhà ôn bà có thím Lục là bác sĩ đã về hưu, sau nhiều ngày chăm sóc vết thương của hai dần hồi phục. Khi ấy, Thịnh Hàm chỉ là một cô bé 19 tuổi hiền lành, non nớt. Cô thậm chí còn đưa vào tay hai vợ chồng số tiền ít ỏi còn lại của cô cho hai người làm chi phí đi đường.
Sau đó không lâu, ông bà của cô bị một đám người lạ gϊếŧ, căn nhà của ông bà cũng bị đập vỡ. Sau này Thịnh Hàm mới biết là Công ty Hàn Thị muốn mở một khu nghỉ dưỡng cao cấp, nhưng ông bà cương quyết không chấp nhận khoản bồi thường nên Hàn Đông đã cho người âm thầm ra tay với ông bà.
Ba mẹ của Thịnh Hàm đều đã qua đời vì tại nạn xe khi cô còn rất nhỏ, đúng lúc cô không còn ai nương tựa thì vợ chồng Trương Hải và Diệp Dao lại một lần nữa xuất hiện. Hai người không thể có con, lại cảm kích ân tình cứu mạng nên nhận cô làm con nuôi.
Thịnh Hàm nhận ân tình to lớn của hai người nên cô luôn ngoan ngoãn nghe lời và cố gắng làm việc cho Trương Hải và Diệp Dao.
Thịnh Hàm cong môi nhìn về phía Trương Thiệu Huy, nói: ”Cảm ơn chú nhỏ.”
Trương Thiệu Huy: “Hôm nay công ty thằng nhóc kia tổ chức buổi tiệc. Thời gian này cháu cứ ở nhà dưỡng thương, có việc chú sẽ báo.”
Trong lúc nói Trương Thiệu Huy đưa tay đặt lên bàn trà một tấm thiệp mời.
Thịnh Hàm nhìn thứ đặt trên bàn, cô rơi vào trầm tư.
Đúng lúc, Vũ Đình bước vào đặt trên bàn một túi thuốc nhỏ: “Thuốc của cậu đây.”
Vũ Đình nhìn tấm thiệp mời than thở: “Cậu lại muốn đi gặp anh chàng kia à. Đúng thật là hết thuốc chữa với cậu.”
Vũ Đình là người bạn thân của Thịnh Hàm từ lúc cô học đại học đến giờ. Lúc trước, Thịnh Hàm đến thành phố B vì muốn gặp Triệu Tử Sâm đang học ở đây rồi vô tình cứu Vũ Đình thoát khỏi đám nữ sinh chuyên cướp giật ở trường, sau đó hai người là bạn bè đến hiện tại.
Sau này Vũ Đình có cơ hội gặp Trương Thiệu Huy thông qua Thịnh Hàm, vừa gặp đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Vũ Đình vì theo đuổi Trương Thiệu Huy mà tình nguyện trở thành bác sĩ cho căn cứ. Thịnh Hàm là người chứng kiến mọi việc nhưng lại không tiện xen vào, hôm này là thất tịch lại không thể làm kỳ đà.
Thịnh Hàm nhìn Vũ Đình nhẹ khẽ, nghĩ thầm “Ai mới là người hết thuốc chữa đây.”
Thịnh Hàm liếc nhìn sang Trương Thiệu Huy: “Hôm nay là thất tịch. Cháu không làm phiền hai người… À, ba nói nếu năm nay chú vẫn không chịu đưa thím nhỏ về ra mắt thì ba sẽ giao lại chức Tổng giám đốc cho cháu, để cho chú có thời gian tập trung đi tìm người yêu.”
Vừa nói Thịnh Hàm làm nhìn sang Vũ Đình, suy nghĩ giây lát lại đưa mắt về phía Trương Thiệu Huy, giọng nói đầy sự than thở: “Khó khăn lắm cháu mới xin được một công việc trợ lý biên kịch ở một công ty con của Triệu Hằng. Nếu còn quản lý thêm chuyện của Tập Đoàn thì đến cả cơ hội gặp mặt Triệu Tử Sâm cũng không có. Cháu đợi anh ấy lâu như vậy, bây giờ là cơ hội tốt để thu lưới. Vậy nên chú nể tình hai chú cháu ta đã vào sinh ra tử nhiều lần cố gắng giúp cháu tìm thím nhỏ về cho ba nhé.”
Trương Thiệu Huy: “…”
Vũ Đình hoàn toàn không để ý những lời vừa nói kia của Thịnh Hàm mà ngược lại cô cảm thấy rất lo lắng, vội hỏi: “Một mình cậu dọn đến thành phố A có biết sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm không?”
Thịnh Hàm hiểu được suy nghĩ của Vũ Đình, từ lúc cô gia nhập căn cứ Y rồi trở thành một lính đánh thuê cấp X thì kẻ thù của cô ngày càng nhiều. Ngoài trừ căn cứ và Trương thị, lúc ra ngoài đều có người đi theo bảo vệ cô. Bây giờ Thịnh Hàm thực sự phải dọn đến thành phố xa lạ còn sống một mình rất có thể sẽ bị kẻ thù ra tay bất cứ lúc nào.
Ngập ngừng giây lát, Vũ Đình nói tiếp: “Hơn nữa, ngày Trương và phu nhân xem cậu như báu vật. Ngoài trừ lúc ở căn cứ luyện tập hay làm nhiệm vụ gì đó thì cậu mới động tay chân. Về đến Trương thị, cậu chính là một cô chủ nhỏ của Trương Hải, đi đâu làm gì cũng có người hầu hạ. Bây giờ cậu lại muốn làm chân sai vặt cho một đoàn làm phim nhỏ bé. Tớ cảm thấy cậu yêu đương đến mù quáng rồi.”.
“Chi nhánh Lệ Hoa Nguyên đang gặp vấn đề về người đại diện. Cháu đến thành phố A xử lý công việc trước rồi sẽ ở lại vài ngày trong đoàn làm phim Thương Hạ của Triệu thị. Chuyện ở căn cứ, cháu đã sắp xếp xong, tuần sau sẽ có một lô hàng về, chú giải quyết giúp cháu nhé. À, căn cứ này toàn là một đám đàn ông bên ngoài như hoa bên trong cầm thú, thời gian này cháu giao bảo bối của cháu lại cho chú, nhờ chú chăm sóc tốt cho Vũ Đình một chút nhé.” Thịnh Hàm bình thản nói, khi cô nói thì ánh mắt lại đưa về phía Trương Thiệu Huy. Lời vừa kết thúc, cô lập tức đứng lên, bước chân nhanh chóng rời đi.
Thịnh Hàm vừa bước một bước ra khỏi cửa đã nghe giọng của Trương Thiệu Huy từ phía sau: “Trương Hải đã cử vài người âm thầm bảo vệ cháu. Tốt nhất cháu đường làm gì chọc giận anh ấy nữa.”
Thịnh Hàm không nói gì thêm nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hai người phía sau. Lúc trước, khi cô nói với Trương Hải muốn dọn ra ngoài sống, ông đã vô cùng tức giận. Cũng may có mẹ nuôi vẫn ủng hộ cô, vì chuyện của cô nên bà đã chiến tranh lạnh với ông cả tháng trời. Sau đó, mẹ nuôi trở về thăm ông bà bên mỹ, cố ý không muốn gặp ông. Cuối cùng ba nuôi phải sang mỹ dỗ dành mẹ nuôi, chuyện của cô cũng được chấp thuận. Ba nuôi vẫn không thể yên tâm nên cho người theo bảo vệ cô từ lúc đó, nói đúng hơn là giám sát cô mọi lúc mọi nơi. Thịnh Hàm vốn không nghĩ sẽ dấu bất kỳ chuyện gì với ba mẹ nuôi, nên cô không thấy khó chịu vấn vấn đề này.
Hôm nay đúng lúc là thất tịch, Thịnh Hàm cũng muốn được ở cạnh người cô yêu, cô rất muốn nhìn thấy Triệu Tử Sâm. Chỉ cần được nhìn anh từ xa cũng đủ khiến lòng cô thấy ấm áp.
Chiếc Hummer rời khỏi căn cứ, thẳng tiến đến khu chung cư An Hạ ở vị trí xa hoa của khu trung tâm thành phố A. Đây là căn nhà cô mua mấy năm trước, từ khi biết anh đã về nước vào tập đoàn làm việc, cô cũng xin chuyển về chi nhánh ở thành phố A làm việc rồi cô chuyển hẳn về căn chung cư này để sống gần anh hơn.
Khoảng hai mươi phút sau, cô lái chiếc BMW rời khỏi chung cư rồi đến thẳng hiện trường buổi tiệc của anh.
Thịnh Hàm không muốn để lộ thân phân nên không dùng thiệp mời của Trương Thiệu Huy đưa mà trực tiếp tìm cách vào bên trong khu vực phòng thay đồ dành cho nhân viên, cô tiện tại quơ lấy một bộ đồ của nhân viên phục vụ rồi mặc vào. Xong việc, Thịnh Hàm cầm thêm một chai rượu tự tin bước ra hội trường.
Trên hội trường là một thân ảnh cao gày, bộ đồ vest thẳng tớm rất hài hòa với chiếc cà vạt, anh đang phát biểu. Lúc trước khi còn đi học anh đã có một vẻ đẹp rất thư sinh, thời gian dường như làm mọi thứ thay đổi nhưng lại không thể bào mòn đi vẻ đẹp thư sinh của anh chút nào.
Cô lặng lẽ đứng một góc âm thầm hướng mắt về phía anh, ngón tay thon dài của anh đang nâng ly rượu chúc mừng với mọi người xung quanh. Sau bao nhiêu năm cô vẫn luôn thích anh. Không cần anh phải đáp lại, chỉ cần anh sống thật tốt thì chính là hạnh phúc nho nhỏ của cô.
Giây lát sau, trợ lý đến bên cạnh anh rồi thì thầm gì đó với anh, sắc mặt của anh thay đổi nhanh chóng lập tức xoay người rời khỏi hội trường.
Thịnh Hàm nghĩ anh đã xảy ra chuyện gì đó nên âm thầm đi theo sau anh một đoạn đường.
Trên hành lang im ắng của khách sạn, Triệu Tử Sâm sải bước chậm rãi, lúc sau lại bắt đầu bước đi loạn choạng rồi anh khụy gối xuống đất, dựa người trước cửa của một căn phòng.
Thịnh Hàm không thể tiếp tục đứng nhìn, vội vàng chạy đến đỡ lấy cánh tay của anh. Lúc này cô mới có thể nhìn rõ anh, sắc mặt đỏ bừng, cơ thể vô cùng nóng, ánh mắt mơ hồ, có lẽ anh đã bị bỏ thuốc, hơn nữa loại thuốc này rất mạnh.
Thịnh Hàm cố gắng đỡ anh đứng dậy: “Đưa thẻ phòng của anh cho tôi.”
Triệu Tử Sâm: “3012”
Thịnh Hàm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đúng số phòng 3012, thì ra anh đã rất cố gắng đến trước cửa phòng rồi mới gục xuống. Cô tìm thấy trong túi quần của anh một chiếc thẻ phòng, cô đưa tay mở cửa phòng, bởi vì cánh tay của cô đang bị thương nên cô trầy trật khá lâu mới có thể đỡ anh lên giường.
Thấy anh nằm yên ổn trên giường, Thịnh Hàm giúp anh cởi giày, nới lỏng cà vạt và hai nút áo để anh cảm thấy thoải mái hơn, rồi cô dùng một chiếc khăn ướt lau nhẹ nhàng lên khuôn mặt nóng bừng kèm mùi rượu nòng nặc của anh. Lúc cô đứng lên xoay người rời đi thì bị bàn tay của anh giữa chặt tay cô. Anh mở mắt rồi từ từ ngồi dậy, anh mắt mơ hồ nhìn cô.
Hồi chuông cảnh báo của Thịnh Hàm vang lên, chắc chắn anh đang muốn làm gì khác với cô nên Thịnh Hàm vội rút tay về.
Nhưng Thịnh Hàm vừa dùng sức đã bị anh kéo mạnh xuống giường, thân ảnh to lớn của anh bao bọc lấy cô, hai chân anh kiềm sát lên đùi cô, hơi thở của anh bao bọc lấy cô.
Tư thế quá đổi gần gũi, Thịnh Hàm cảm nhận được sự thay đổi ở nơi nào đó của anh.
Triệu Tử Sâm nhìn cô thật lâu cố gắng dùng một chút lý trí còn lại nhỏ giọng bên tai cô: “Tôi là Triệu Tử Sâm. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, ngày mai nhớ đến Triệu Thị tìm tôi.”
Vừa dứt lời anh đặt xuống môi cô một nụ hôn, mạnh bạo mυ'ŧ lấy môi cô, bàn tay di chuyển khắp người cô. Hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau trên giường, lát sau quần áo bị vứt khắp nơi.
Thịnh Hàm rất muốn phản kháng lại nhưng người trước mặt là người mà cô rất yêu thương. Cô thật sự không nở, cuối cùng đành để mặc cho anh tùy ý phóng túng.
Thịnh Hàm nhớ rõ lúc hai người về phòng là gần mười giờ đêm, lúc cô mơ hồ được anh bế từ phòng tắm bước ra lần thứ ba hay bốn gì đó thì điện thoại đầu giường có sáng lên, cô nhìn thấy lúc đó là ba giờ sáng. Cô bị Triệu Tử Sâm hạnh hạ trên giường suốt năm tiếng đồng hồ, sự hành hạ này còn mệt hơn những lần cô luyện tập ở căn cứ.
Sau khi kết thúc, Thịnh Hàm được Triệu Tử Sâm ôm chặt vào trong vòm ngực ấm áp của anh rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Thịnh Hàm có thối quen thức dậy sớm, cho dù tối qua cô bị dày vò không ít nhưng cô vẫn dạy sớm hơn Triệu Tử Sâm.
Thịnh Hàm ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhớ đến cảnh tượng tối qua trong lòng cô thầm nghĩ người đàn ông này sau có thể tùy ý lên giường là muốn chịu trách nhiệm, cũng không xem đối phương có phải cố ý hãm hại anh hay không, cũng may là cô.
Sau khi Thịnh Hàm rời đi không lâu, Triệu Tử Sâm cũng tỉnh lại. Anh nhìn xung quanh một vòng rồi rời giường bước đến mở cửa phòng tắm, lúc này anh mới xác nhận trong phòng hoàn toàn chỉ có một mình anh, cô gái kia đã rời đi.
Anh bước vào phòng tắm, hơn hai mươi phút anh ra khỏi phòng tắm rồi bước đến đầu giường tìm điện thoại. Lúc xoay người rời đi, anh phát hiện ra thứ gì đó, anh xoay người lại xác nhận là một vệt máu rất đậm.
Triệu Tử Sâm châm chú nhìn vệt máu rất đậm ngày vị trí trung tâm chiếc giường, sau đó anh lại thấy trên gối có một vệt máu nhỏ và nhạt hơn. Anh nhớ lại tối qua trên cánh tay của cô một một lớp băng gạt mỏng, có thể cô bị thương ở cánh tay, vết thương trên gối chắc do máu chảy ở cánh tay, còn vệt máu ở trung tâm chiếc giường thì chắc chắn là lần đầu của cô. Tối qua là lần đầu tiên của cô vậy mà anh lại quá phóng túng, có lẽ bây giờ cô đang rất sợ hãi.
Triệu Tử Sâm cầm điện thoại sải bước rời đi, đi được vài bước anh lướt trên màn hình điện thoại rồi đặt vào bên tai.
Đầu dây bên kia nói: “Ông chủ.”
Triệu Tử Sâm: “Điều tra cho tôi cô gái tối hôm qua ở cùng tôi trong khác sạn.”
…