Tại một quán bar ."Ha ha ha.. Con mọe nó mắc cười chết lão tử. Đâu phải là không ai không biết tiểu Bạch nhà ta ghét nhất là tên Lạc Thần kia đâu". Hai tay An Nhiễm vừa ôm người đẹp vừa cười vừa nói.
"Im mồm đi, không lão tử thiến mi giờ". Bạch Dược nhìn tên kia mà nói.
"Thôi được rồi, hôm nay là ngày khai trai đầu tiên của Dược Dược nhà ta. Sẽ miễn phí được chứ. Hiếm lắm trong đời cậu mới quyết định phá xử nam, thì cứ chọn thoải mái cô em nào đi". Hắn từ từ nhấp ngụm rượu rồi ra chiều cho cậu.
Thấy Bạch Dược vẫn còn suy tư. Hắn nói tiếp: "Yên tâm đi, chỗ này thông tin không bị lộ đâu, chỗ này lão tử ta mở, được huấn luyện rồi. "
Thấy An Nhiễm nói vậy Bạch Dược cũng không khách sáo mà đi dạo vài vòng để tia vài em. Đúng thật là sống 26 năm trên đời này, cậu vẫn còn là trai tân. Thật may, cơ hội không bỏ lỡ cậu, được An Nhiễm rủ. Thế là cậu cũng liều để chơi.
Ngay lúc suy nghĩ vẩn vơ thì Bạch Dược cũng tia được một cô em phục vụ. Tuy không có kinh nghiệm gì, nhưng nhờ nhan sắc với khí chất của cậu thì cũng lôi được cô em vào phòng khách sạn ngay trong quán bar.
Phải nói là quán bar này cái gì cũng có. Nó phục vụ đầy đủ cho khách hàng từ phòng ngủ đến đồ chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Ngay lúc đương sự vừa mới cởϊ qυầи áo. Thì không biết Bách Dược ăn phải nghiệp chướng đại xui gì, mà thằng chồng của con ả lại cầm dao xông vào phòng rồi chửi bới um xùm. Mặt bà vợ tái mét. Còn Bạch Dược giờ trong đầu chỉ có một phương án là chạy. Cậu cứ thế nửa trần thân trên chạy ra khỏi quán bar mà về nhà. Vừa chạy vừa thở hổn hển, thế mà vẫn không cắt đuôi được người đàn ông phía sau. Đột nhiên, trước mắt Bạch Dược xuất hiện một đám Parazazzi.
Suy nghĩ của Bạch Dược lúc đó chỉ có một :"Đời này con mọe nó toang thật rồi".
Chưa kịp lẩn đi chỗ khác, chân cậu đã vấp phải một viên đá mà ngã nhào xuống đất. Đầu đập vào câu cột điện ven đường. Bạch Dược cứ như thế mà mất đi ý thức trước tiếng bàn luận xôn xao.
-----------------------------
Tại bệnh viện XXX
"Cái quái gì vậy".
Bạch Dược đã thẫn thờ nhìn thân xác của mình đang hôn mê trên giường suốt một tiếng đồng hồ. Cậu vẫn không thể tin được những gì mà bác sĩ vừa nói ra.
Bạch Dược la toáng lên mặc cho không ai nghe thấy: "Bố đời tiên sư nhà mi, tôi đã đắc tội gì vậy hả, vừa mới vấp té một cái thì liền trở thành người thực vật là saoooooooooo".
Hiện tại gia đình cậu còn cúi mắt khóc trên giường bệnh của mình. Cậu thật sự muốn nói rằng mình ở đây nè. Nhưng không ai nghe thấy cậu cả.
Bạch Dược nghĩ: "Tưởng cứ chết lại xuống diêm vương hay thiên đường đầu thai chứ, ai ngờ linh hồn của mình lại treo lơ lửng ở đây." Quả thật là cậu không thể siêu thoát nổi.
Một cái một không tin được mà gào lên:
"AAAAAAAAAA" Rõ ràng là muốn tôi chết mà....hức"".
Cậu không cam lòng mà nói tiếp:
"Tiền của tôi, ít ra cũng phải đốt xuống cho tôi để mà xài chứ."
Thật ra đối với Bạch Dược mà nói, chết cũng được mà sống cũng được, không có gì cả nhưng bắt buộc ở nơi nào đi chăng nữa thì vẫn phải có tiền. Từ khi biết nhận thức tới nay, trong đầu Bạch Dược chỉ thích tiền. Cái gì cũng không mong, cậu chỉ cầu có TIỀN. Bởi vậy nga, cậu đích thực là một tên ham tiền. Khi cậu còn đang lẩm bẩm thì không biết một đôi mắt nào đã nhìn cậu chằm chằm và tiến lại gần...
Bỗng nhiên từ đâu vang vọng tiếng người: "Chào mừng kí chủ đến với hệ thống chúng tôi.
Xin giới thiệu tôi là hệ thống Tiểu Lý. Người là người được chọn để thực hiện nhiệm vụ".
Bạch Dược quay đầu lại thì thấy một con chó tiến gần mình. Câu hoảng hốt hét lên: "Chó biết nói tiếng người kìa, ha, giàu to rồi. Đem đi bán cũng không ít tiền".
"Ê này đừng xúc phạm người ta như thế chứ, hình dạng của ta như thế này nhưng có rất nhiều quyền năng nha. Có thể giúp ngươi quay trở về thân xác đó." Hệ thống nói.
Bạch Dược nghi hoặc mà hỏi : "Thật sao".
"Đương nhiên là thật, nhưng cậu phải thực hiện nhiệm vụ ở từng thế giới và tích lũy số điểm, thì lúc đó cậu mới được quay về".
Khuôn mặt Bạch Dược trầm ngâm rồi nói: "Được, thành tôi đồng ý ".
"húuuuuuuuuuuuuuuuu".
"Từ giờ là cậu chủ nhân của hệ thống cậu ". Tiểu Lý vui sướиɠ mà nói.
"Xin mời kí chủ đến thế giới thứ nhất".