“Văn chương của tiểu công tử rất tốt, chữ viết cũng tinh xảo có cốt khí,”
Lão nhân gia đeo khăn vấn đầu đậm đem giấy Tuyên Thành tràn ngập chữ viết tinh tế đặt xuống, trên khuôn mặt gầy guộc lộ ra chút tươi cười hiền lành , “Chỉ là vì sao ngươi không đi thi kiếm công danh? Ở nơi này, nhân tài không được trọng dụng.”
“Công danh không phải là điều ta mong muốn,” thiếu niên ngồi đối diện hắn, một thân y phục màu thanh trúc tuy chất vải hơi thô ráp nhưng mặc ở trên người hắn lại toả ra khí chất vân đạm phong khinh, hắn rũ mắt, ngoài cửa sổ bán nguyệt giăng một màn mưa bụi mông lung, ánh sáng chiếu lên sườn mặt hắn tạo thành bóng mờ, “Mà nay gia đạo gian nan, nếu ta không xu dính túi, thì không thể cùng nàng đính hôn.”
Ôn lão tiên sinh theo hắn nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tiểu cô nương cầm cây dù đứng ở cửa nhìn vào bên trong.
“Thì ra là thế……” Ôn lão tiên sinh ngày thường ít khi nói cười, giờ phút này nhìn thiếu niên ngồi đối diện, lại nhìn tiểu cổ nương đứng ngoài cửa do dự không dám tiến vào, lộ ra vài phần ý cười.
Hắn chỉ nghĩ Thẩm miểu không muốn xuất sĩ, tự cổ chí kim tuy là hướng tới công thành danh toại, nhưng trong đó cũng không thiếu người tài học đầy mình thanh cao quy ẩn núi rừng, vô luận như thế nào cũng là sự lựa chọn của mỗi người.
Huống chi hiện giờ ở Đại Ngụy, người Hán không so được với tộc Y Hách đang chiếm đoạt nửa giang sơn, mặc dù là xuất sĩ, cũng không thể có địa vị ngang hàng.
“Xem ra tiểu công tử cùng vị kia cô nương tình ý thật sâu đậm.”
Tiếng mưa rơi xuống mái hiên tí tách tí tách, thanh âm Ôn lão tiên sinh hỗn loạn không rõ ràng.
Tạ Miểu từ trong phòng đi ra, đứng ở trên hành lang liền thấy cô nương ở ngoài cửa lớn dùng sức vẫy tay với hắn, hắn nâng bước định đi xuống cầu thang, lại thấy nàng lắc đầu. Tạ Miểu chưa kịp hiểu ý, nàng đã xách váy hướng hắn chạy tới.
Tùng trúc trong đình được nước mưa gột rửa xanh tựa ngưng bích, từng giọt nước vương trên phiến lá, ống tay áo nàng phất qua, trong thoáng chốc tựa như từng giọt mưa thấm vào y phục nàng.
Nàng đứng dưới mấy bậc cầu thang so với hắn, tay đem cây dù giơ cao hơn chút, “Xong rồi sao?”
Nói xong, nàng còn trộm liếc mắt nhìn qua cửa sổ một cái, thấy Ôn lão tiên sinh ở bên trong nhìn nàng, nàng lập tức hành lễ với lão tiên sinh.
Ôn lão tiên sinh cười cười, cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn bọn họ người đứng bên trên người ở dưới, đứng cạnh nhau trông thực xứng đôi, khiến người khác cực kỳ hâm mộ.
“Ngươi kỳ thật không cần tới.”
Đi ra khỏi học đường, Tạ Miểu rũ mắt thoáng nhìn qua vai trái nàng ướt đẫm nước mưa, hắn duỗi tay nhận lấy cây dù, nghiêng về phía nàng.
“Nào biết trời đột nhiên lại mưa, ngươi không mang ô, trong phủ còn chưa tới thời điểm bận rộn, ta tới đón ngươi một chuyến cũng không có gì chậm trễ.” Thích Thốn Tâm ngẩng đầu trông thấy sườn mặt hắn, “Ngươi thế nào rồi? Ôn lão tiên sinh hỏi vấn đề khó sao? Ngươi đáp như nào?”
Nàng hỏi liên tiếp, Tạ Miểu lại không nhanh không chậm, nàng có chút sốt ruột, không khỏi lôi kéo ống tay áo hắn, “Miểu Miểu, ngươi nói chuyện nha.”
Nàng chỉ lo nhìn hắn, cũng không xem đường, Tạ Miểu lôi kéo nàng tránh người đi đường vội vã vì không có ô, hắn cười với nàng một chút, “Cùng Ôn lão tiên sinh đã nói xong, ngày mai có thể tới đây.”
Nghe vậy, ánh mắt Thích Thốn Tâm sáng lên, “Thật vậy chăng?”
“Miểu Miểu, ngươi thật là lợi hại!”
Nàng cười đến xán lạn, Tạ Miểu nhìn ánh mắt nàng, cũng nhấp môi cười lên.
Chỉ là lông mi nhỏ dài che lấp đi con ngươi luôn có vài phần bình tĩnh tản mạn.
Trong nhà Tiểu Cửu chuẩn bị một bàn cơm thịnh soạn, coi như chính thức đón bà con xa Thẩm Miểu tới.
Mẫu thân Tiểu Cửu mấy năm trước chết bệnh, chỉ còn lại phụ thân, tên Hạ Dũng, là thợ rèn, người nhìn trông thật hiền lành, vì có khách đến nhà nên hắn cũng không tiện hút thuốc, chỉ là khi đối mặt với vị công tử trẻ tuổi không hợp với viện cũ nhỏ hẹp này có chút câu nệ, “Thỉnh thứ lỗi, nhà của chúng ta không có cơm nước gì ngon.”
Vì Thích Thốn Tâm nói hắn cũng họ Thẩm, Hạ Dũng liền kêu một tiếng, “Thẩm công tử.”
“Hiện giờ công tử ở học đường đông hẻm làm tiên sinh, chẳng biết có thể bớt thời gian dạy ba hài tử nhà ta nhận biết chút chữ nghĩa? Tiểu Cửu ngày thường ở bên ngoài làm việc, cũng không tìm được lớp học phù hợp.”
Tạ Miểu từ đầu tới cuối chỉ cầm đũa, lại chưa thật sự ăn gì, hắn tựa hồ xuất thần, khuôn mặt xuất sắc kia vô cùng bình đạm, cho đến khi xung quanh đều yên lặng, toàn bộ mọi người đang ngồi ở đây nhìn hắn, hắn giống như khó khăn lắm mới hoàn hồn, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu, “Được.”
Hạ Dũng cũng không nghĩ được gì nhiều, hắn chỉ sợ phiền đến chỗ cô mẫu của Thích Thốn Tâm, liền cười nói, “Vậy đa tạ Thẩm công tử, công tử yên tâm, chuyện của ngươi cùng Thốn Tâm cô nương, chúng ta nhất định hỗ trợ.”
Vừa nói hắn lại nhìn thoáng qua Tạ Miểu ngồi bên cạnh Thích Thốn Tâm, “Ngươi giống công tử của gia đình giàu có, vì Thốn Tâm từ Bách thành ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này, buông bỏ mọi thứ, có thể thấy được tình ý của công tử đối với Thốn Tâm còn trân quý hơn vàng! Chỉ với phần tâm ý này với Thốn Tâm, toàn gia chúng ta cũng nên hỗ trợ.”
Hắn giọng nói mới dứt, Thích Thốn Tâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Cửu, mặt đầy kinh ngạc.
Nàng không nghĩ tới, Tiểu Cửu lại nói với phụ thân hắn như vậy.
“Vậy ư?”
Tạ Miểu nghe thấy những lời này, cảm thấy thú vị.
Cảm nhận được cô nương bên cạnh ở dưới bàn kéo kéo ống tay áo hắn, hắn giương mắt, mỉm cười với nam nhân ngồi đối diện: “Cảm ơn.”
Sắc trời dần dần tối hơn, mưa sớm đã ngừng.
Thích Thốn Tâm đi theo bên cạnh Tạ Miểu, đi đến một cánh cửa sâu trong con ngõ nhỏ, hắn cầm theo đèn đi lên bậc thang, xoay người lại thấy nàng đứng ở phía dưới, không theo hắn vào.
“Ngươi phải đi sao?”
Nàng nghe thấy thiếu niên nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.” Thích Thốn Tâm gật gật đầu, ánh đèn mờ nhạt không chiếu rõ được biểu tình của hắn, nhưng thấy hắn không nói chuyện nữa, nàng liền thêm một câu, “Ngày mai ta sẽ đến.”
Thiếu niên vẫn là lặng im, Thích Thốn Tâm không biết nên nói gì vào thời điểm này, lại thấy hắn đi xuống bậc thềm, nhất thời ánh đèn chiếu rọi gương mặt của hắn và nàng.
Hắn đem đèn l*иg nhét vào trong tay nàng, “Đi thôi.”
Bộ dạng thiếu niên rũ mi mắt quá mức trong vắt đẹp đẽ, ánh đèn chiếu vào mắt hắn giống như ánh sao tinh xảo lấp lánh trên trời đêm.
Thích Thốn Tâm cầm đèn l*иg bước đi vài bước rồi dừng lại, nàng quay đầu, ở trong ánh sáng mơ hồ thấy thân ảnh kia vẫn đứng trước cửa.
Thật giống một tháng này, nàng ở trong phủ tôn, mỗi khi rời đi hoặc phải trở lại Nam viện, lúc nào cũng thấy hắn lặng im đứng nơi đó.
“Miểu Miểu!”
Tạ Miểu đang muốn xoay người đẩy cửa, lại nghe thấy âm thanh truyền đến từ ngõ nhỏ vắng vẻ, hắn khựng lại, quay đầu, thấy cô nương vốn dĩ đã đi ra khỏi ngõ nhỏ ôm đèn l*иg chạy trở về.
Nàng dừng lại cách hắn một đoạn không xa, đứng ở đó cười với hắn: “Ta có lễ vật muốn tặng ngươi!”
Ánh sáng từ ngọn đèn loang lổ, chiếu không rõ nụ cười của nàng.
Tạ Miểu lông mi khẽ lay, lại thấy nàng chỉ nói một tiếng “Lễ vật”, liền xoay người chạy.
Thân ảnh của nàng thực mau biến mất ở cuối ngõ nhỏ, Tạ Miểu xoay người đẩy cửa gỗ, đi vào sân nhỏ hẹp , đứng hồi lâu mới thích ứng lại, dưới ánh trăng lạnh lẽo, viện tử này lộ ra chút hiu quạnh trong trời thu.
Đi trên con đường gạch đầy cỏ dại, phảng phất giống như đang dẫm lên bóng cây không còn tiếng ve, hắn bước lên bậc thang, đẩy ra một cánh cửa phòng.
Ánh nến sáng lên, chiếu vào căn phòng đã được thu thập gọn gàng sạch sẽ ngăn nắp, Tạ Miểu nghe thấy âm thanh “Khò khè” rất nhỏ, ánh mắt hắn tìm kiếm, thấy trên bàn cạnh đầu giường có một cái rổ tre nhỏ lót vải bông thật dày, bên trong cuộn tròn một tiểu hắc miêu lông xù xù.
Nó co thành một đoàn, đang ngủ ngon lành.
Tạ Miểu đi qua, ngồi xuống mép giường, trên mặt hắn không có biểu tình dư thừa gì, chỉ rũ mắt nhìn mèo con trong rổ.
Sau một lúc lâu, hắn vươn ngón tay, chọc chọc lỗ tai nó
Hoá ra, đây là lễ vật của nàng.
Tác giả có lời muốn nói: Thốn Tâm: Đây là đính ước miêu miêu!