Phu Quân Ta Ngọt Nhất Thiên Hạ

Chương 8: Nhéo mặt

“Nếu không ngươi nghĩ lại đi, không cần đưa ra quyết định nhanh như vậy.”

Thích Thốn Tâm ngồi trên bậc thang gỗ, nghiêm túc mà nói, “Cái này thật sự rất quan trọng, không thể qua loa.”

“Quan trọng đến mức nào?”

Tạ Miểu ngồi ở cạnh nàng, đem đường hồ lô bị nắng làm tan chảy đưa tới trước mắt nàng .

“Ngươi không ăn sao?” Thích Thốn Tâm nhìn hắn.

Tạ Miểu lắc đầu, đem đường hồ lô nhét vào trong tay nàng.

“Thành thân không thể làm bộ, nghĩ lừa gạt cô mẫu ta khẳng định không thể, nhưng nếu thật sự thành thân, đó chính là việc cả đời của hai người,” Thích Thốn Tâm cắn một ngụm đường hồ lô, lại nghiêng đầu nhìn hắn, “Miểu Miểu, cả đời rất dài, thành thân, chúng ta phải vĩnh viễn ở chung một chỗ.”

Nàng tuổi còn trẻ, vốn cũng không rõ thành thân rốt cuộc là nhiều chuyện phức tạp, chỉ có thể chỉ dựa vào một chút ấn tượng mà giải thích với hắn.

“Làm phu thê, phải vĩnh viễn ở bên nhau sao?” Hắn dường như không rành việc đối nhân xử thế, nghe nàng nói vậy cũng cảm thấy thú vị.

“Ừm,” Thích Thốn Tâm gật gật đầu, sau đó có chút nghi hoặc hỏi hắn, “Phụ thân ngươi cùng mẫu thân không phải như vậy sao?”

“Bọn họ?”

Hắn rũ mi mắt, tựa hồ tận lực nhớ lại ký ức xa xăm , bộ dáng mẫu thân như thế nào hắn đã quên sạch sẽ, chỉ có ấn tượng lúc nàng lâm chung gắt gao bắt lấy cổ tay hắn, móng tay khảm vào da thịt hắn, thanh âm nghẹn ngào khó nghe tràn ngập thương hại, “Ta đi rồi, cũng không biết con còn có thể sống hay không ……”

“Bọn họ chưa bao giờ ở bên nhau.”

Âm thanh hắn đạm bạc chút.

Thích Thốn Tâm sửng sốt.

“Cả đời rất dài,” hắn quay qua, dưới ánh nắng chói chang nhìn nàng, con ngươi thanh tịnh, ôn nhu lại thiên chân, “Vậy ngươi có biết không, ‘ vĩnh viễn ’ thực đáng sợ.”

“Vì sao lại đáng sợ?” Tiểu cô nương 16 tuổi không biết sợ, hỏi ngược lại.

Hắn nhìn vào mắt nàng, nhìn đến nốt ruồi son nơi mi tâm, bỗng nhiên lắc đầu, rũ mi mỉm cười, “Không có gì đáng sợ.”

Nàng không biết hắn vì sao lại cười.

Hắn lại tưởng tượng đến sau này, có lẽ đến một ngày nào đó, nàng không bao giờ có thể ngây thơ giống như lúc này, nàng sẽ sợ hãi, sẽ khóc đến nước mắt đầy mặt, sau đó hối hận vì hôm nay đã nghe lời hắn.

Vậy sẽ thú vị đây.

Tạ Miểu nhẹ nâng cằm, nhìn về phía trong viện, cành lá xum xuê bị ánh nắng chiếu đến đổ bóng râm trên mặt đất, tiếng ve kêu rộn ràng, trong cơn gió còn mang theo hơi nóng.

——

“Hắn thật sự nguyện ý?”

Tiểu Cửu ngồi ở tiểu viện nhà mình, nghe xong lời nói của Thích Thốn Tâm, cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

“Ừm,”

Thích Thốn Tâm ném một hạt lạc vào trong miệng, “Ta cùng hắn nói rõ ràng, không cần bận tâm chuyện ta cứu hắn, ta không cần hắn bởi vì vậy mà trả ân ta, ta hỏi rất nhiều lần, hắn đều nói được.”

“…… Nhưng sao ngươi lại tìm hắn đầu tiên?” Tiểu Cửu nhớ tới hình ảnh thiếu niên bị nhốt trong l*иg ngày ấy, khuôn mặt dính đầu máu nhưng cũng không khó để nhìn ra ngũ quan hắn thực xuất chúng, “Hắn còn không phải chỉ có bộ dạng đẹp trai sao? Thích Thốn Tâm, ngươi không thể chỉ nhìn mặt hắn cả đời được?”

“Mấy ngày trước ngươi còn nói với ta hắn nhóm lửa thiếu chút nữa làm cháy tay áo, pha trà đập vỡ chén, việc vặt như vậy hắn cũng không biết làm, rất giống thiếu gia nhà giàu có, hắn cười với ngươi một cái, ngươi liền không thèm đau lòng những đồ vị hỏng kia.”

“Đó là ta sinh bệnh, hắn cũng vì chăm sóc ta nha.”

Thích Thốn Tâm thanh âm càng ngày càng nhỏ.

“Hắn cũng không phải cái gì cũng không biết, hắn hiểu biết chữ nghĩa, rất có học vấn, chữ cũng viết rất đẹp, ta thật hâm mộ chữ của hắn.”

Nàng nói.

“Phải không?” Trong nhà Tiểu Cửu nhiều đệ muội, hắn chỉ ở trong học đường học hai ba năm liền ra ngoài tìm việc làm, hiện giờ cũng chỉ nhận được mặt chữ, cũng không đọc quá nhiều thi thư, nghe Thích Thốn Tâm nói như vậy, hắn có chút ngoài ý muốn, “Hắn chẳng lẽ thật đúng là thiếu gia của gia đạo sa sút ?”

“Cho dù hắn nguyện ý, vậy chỗ cô mẫu ngươi nói như thế nào? Hắn không thể ở lại trong phủ đi?” Tiểu Cửu vừa nói vừa bóc lạc ăn. “Cho nên…… Ta có việc nhờ ngươi, không, là nhờ gia đình ngươi hỗ trợ.” Thích Thốn Tâm có điểm ngượng ngùng.

“……”

Tiểu Cửu giữa mày nhảy dựng, nhìn lạc trên bàn đã bị đệ đệ muội muội lấy đến không còn bao nhiêu, “Ta liền biết, ăn ké chột dạ.”

Thích Thốn Tâm thừa dịp sau giờ ngọ phòng bếp không có việc gì liền chạy ra, cũng không ở chỗ Tiểu Cửu lâu, nàng vội vàng chạy trở về liền ở phòng bếp bận rộn, thẳng đến khi trời tối, phủ tôn dùng qua cơm chiều, trong phòng bếp cũng đều thu thập sạch sẽ, mới cầm theo một chiếc đèn, đi qua viện môn lạc khóa về tới sân sau Nguyệt Kiều viện.

Tạ Miểu ngồi ở trước bàn thong thả ung dung ăn cơm, ngẫu nhiên nhìn bộ dạng cô nương ngồi đối diện cúi đầu lùa cơm một cái, nếu nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn sẽ cười với nàng.

Khi hắn cười rộ lên mặt mày sinh động, Thích Thốn Tâm có điểm hoảng thần, cúi đầu gảy mấy hạt cơm, nàng mới nói, “Ta nhờ Tiểu Cửu giúp ngươi tìm một viện tử, cách nhà bọn họ không xa.”

“Hắn có cữu cữu là cử nhân, thời trẻ ở rể tại Thẩm gia, Thẩm gia ban đầu là ủ rượu, tuy không tính là đại phú hộ, nhưng của cải cũng giàu có, chỉ là hai năm trước xảy ra kiện tụng, gia sản cũng bị quan phủ thu, cữu cữu hắn bệnh nặng đã mất, còn lại mợ cùng biểu ca cũng rời đi, cùng bọn họ chặt đứt liên hệ, cũng không biết đi đâu. Ta cùng Tiểu Cửu nói rồi, đến lúc đó nói ngươi là biểu ca của hắn đến từ Thông Thành, tới Đông Lăng cậy nhờ bọn họ.”

“Về sau ở bên ngoài, ngươi liền nói ngươi tên Thẩm Miểu.”

Nàng nói.

“Vậy còn ngươi ở đâu?”

Thiếu niên lặng im mà nghe nàng nói xong, nhẹ nhàng buông đũa, hỏi.

“Hả?”

Thích Thốn Tâm ngẩng đầu, đối diện hắn ánh mắt.

“Ngươi còn muốn ở chỗ này?”

Đôi mắt hắn trong sáng thanh triệt, mang theo vài phần nghi hoặc.

“Ừm.”

Thích Thốn Tâm cũng buông đũa, nàng nghiêm túc nói, “Ta nghĩ, chúng ta đính hôn trước, văn khế cầm cố trên người ta còn một năm, ta ở trong phủ làm tích cóp ít tiền, sau đó theo ngươi đi Nam Lê nhìn xem.”

Tạ Miểu không ngờ nàng sẽ nói như vậy, hắn liền giương mắt yên lặng nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, “Không phải ngươi nói, cô mẫu ngươi không cho ngươi về Nam Lê sao?”

Tiểu cô nương nghe hắn nói vậy, có điểm phiền não mà nhăn mũi, “Dù sao cũng là chuyện một năm sau, đến lúc đó rồi tính.”

Hắn im lặng, nàng nhìn hắn một lát, nói, “Ta sẽ thường đến thăm ngươi.”

“Mỗi ngày đều tới sao?”

Hắn khó khăn lắm mới hoàn hồn, nhẹ nâng mi mắt.

“…… Ừm,”

Thích Thốn Tâm bỗng nhiên có chút đỏ mặt, nàng cúi đầu nhỏ giọng đáp ứng, “Mỗi ngày.”

Hắn giống như có điểm dính người.

Nàng nghĩ thầm.

Ban đêm, trời mưa, âm thanh đánh trên hành lang gỗ không dứt bên tai, ánh nến trong phòng sớm tắt, nhưng Thích Thốn Tâm chậm chạp không ngủ được, ở trong bóng tối mở to mắt, lăn qua lộn lại.

“Miểu Miểu?” Nàng thử thăm dò gọi một tiếng.

“Hử?”

Trong chốc lát, nàng nghe thấy thiếu niên đáp nhẹ một tiếng.

“Ngày mai ngươi đến học đường của Ôn lão tiên sinh phải khảo năng lực, ngươi khẩn trương sao?”

Ôn lão tiên sinh là chủ nhân của học đường bên đông hẻm, đã cho Liễu Hi Văn đánh hài tử thôi việc, hiện nay học đường đang cần tiên sinh, Thích Thốn Tâm cùng Tạ Miểu nói, để hắn ngày mai đi thử.

“Còn tốt.”

Thanh âm hắn mang theo vài phần mông lung buồn ngủ, có điểm mềm mụp.

“Miểu Miểu,”

Nhưng nàng một chút buồn ngủ đều không có, nghiêng người, trong bóng tối cái gì cũng nhìn không tới, huống chi ở giữa bọn họ còn có gối đầu, “Ngươi đến Bắc Nguỵ từ khi nào?”

“Mười một tuổi.”

Hắn ngắn gọn mà đáp.

“Vậy ngươi còn muốn Nam Lê sao?” Nàng tò mò hỏi.

Nhưng hắn không đáp đúng hoặc không, chỉ nói với nàng, “Ta phải về.”

Hắn phải về,

Muốn cho một ít người không cao hứng, muốn cho tâm tư dơ bẩn xấu xa của một vài người thất bại, muốn đi xem đôi mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, sau đó, đào đôi mắt chúng ra.

Trong bóng đêm miên man, khóe môi hắn hơi cong, lặng yên không một tiếng động.

Thích Thốn Tâm không hề phát giác, hưng phấn hỏi hắn, “Vậy ngươi cũng sẽ mang ta về Nam Lê sao?”

Thiếu niên hít thở nhẹ nhàng, nàng nghe xong một lát, nghĩ hắn ngủ rồi, nàng mới yên lặng mà xoay người, lại nghe phía sau truyền đến tiếng hắn đáp nhẹ:

“Ừm.”

Nàng quay đầu lại một chút, “Chúng ta nói rồi nha.”

Đêm nay, Thích Thốn Tâm lòng tràn đầy vui mừng mà nhắm mắt lại, giống như cơn buồn ngủ đã quay về, nàng bất tri bất giác, mộng một giấc thật dài.

Trong mộng là sông dài mênh mang , hai bên bờ sông cây xương bồ rậm rạp, nàng nhìn thấy bản thân mình lúc nhỏ năm ấy, ở trên một chiếc thuyền nhỏ đang trôi trên sông, bị mẫu thân gắt gao mà ôm vào trong ngực.

Mẫu thân khóc đến lợi hại, nàng cũng theo mẫu thân cùng nhau khóc, mái chèo gỗ đập nước sông, nàng chìm trong gió mát, nghe tiếng khua nước, thấy trên bờ có một người hướng nàng vẫy tay.

Đó là phụ thân.

Cả người phụ thân toàn là máu, tóc rối che mặt, thân hình người nửa trong suốt, giống như du hồn không nơi nương tựa, thanh âm vang vọng: “Thốn Tâm, trở về.”

Ánh mặt trời đã lên, một đêm mưa đã tạnh.

Tạ Miểu ngồi ở trên giường, trong không gian mờ ảo xám xịt buổi sớm rũ mắt nhìn kỹ người bên cạnh tựa hồ bị vây khốn trong cơn ác mộng, cô nương khóc đến nước mắt đầy mặt.

Ban đầu nàng khóc thật sự rất nhỏ, nhưng nước mắt lại mãnh liệt, một lát liền ướt đẫm gối, hắn hứng thú đánh giá nàng một lúc, thấy nàng càng khóc lợi hại, hắn bỗng nhiên vươn ngón tay ra nắm lấy khuôn mặt nàng.

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Thích Thốn Tâm lông mi run lên hai cái, ngây thơ từ trong mộng tỉnh lại, mắt bị nước nhiễu đến mơ hồ, nàng chỉ có thể miễn cưỡng thấy thiếu niên trước mặt cách nàng rất gần.

“Vì sao lại khóc?”

Hắn buông khuôn mặt nàng, dùng ống tay áo thay nàng lau một chút nước mắt.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, qua một lát mới hít hít cái mũi, nói, “Ta mơ thấy cha ta.”

“Nhưng có phải ngươi bóp mặt ta đúng không?” Nàng phản ứng lại.

Mà Tạ Miểu nghe vậy, cặp mắt kia toát ra vài phần áy náy, có chút ngượng ngùng mà nhấp môi, “Ta là thấy ngươi khóc đến lợi hại, muốn làm ngươi tỉnh lại.”

“Vậy ngươi vì sao không gọi ta?” Nàng xoa xoa mặt.

“Ta có kêu rồi.” Đôi mắt nâu thanh triệt của hắn mơ hồ chiếu ra bóng dáng nàng.

“…… Phải không?”

Thích Thốn Tâm nhìn hắn chớp mắt một cái, sau đó ngồi dậy, cau mày hoài nghi chính mình, “Chẳng lẽ là ta ngủ quá sâu?”

Đương nhiên điều này trước tiên không quan trọng.

Nàng vội vàng đem một kiện xiêm y mới tinh lấy ra từ trong ngăn tủ đưa cho Tạ Miểu, nhưng khi nàng rửa mặt xong, quay đầu lại thấy hắn dùng ngón tay sờ lên kia kiện xiêm y đánh giá, chậm chạp không mặc.

“Ngươi sao lại không mặc?”

Thích Thốn Tâm đi qua.

“Xiêm y của ngoại tộc, ta sẽ không mặc.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt mê mang.

“Không mặc? Nhưng ngươi không phải mười một tuổi liền tới Ngụy quốc sao?” Thích Thốn Tâm kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt, “Ngươi ở Ngụy quốc mấy năm nay, cũng đều mặc y phục Nam Lê sao?”

Ở Ngụy quốc, trừ bỏ y phục của viên quan cùng thường phục có tham khảo y phục của Nam Lê, bình dân bá tánh vứt bỏ hình thức xiêm y Nam Lê, hiện nay bá tánh Ngụy quốc đều mặc y phục chế tạo giống ngoài biên quan.

Thiếu niên thu mắt, “Ai lại để ý phạm nhân bị giam giữ mặc y phục Nam Lê hay Bắc Nguỵ.”

Phạm nhân bị giam giữ?

Thích Thốn Tâm há miệng thở dốc, nhưng nàng nhìn thấy hắn liếc mắt một cái, vẫn là nhịn lòng hiếu kỳ xuống, chỉ mím môi một chút, “Kia, ta giúp ngươi đi.”

Hắn có chút không hiểu nàng, “Ngươi không hỏi sao?”

“Vì sao lại muốn hỏi?”

Nàng một bên đem kia kiện xiêm y lấy lại, một bên nói, “Ta không trải qua khổ cực của ngươi, ta hỏi ngươi, cũng chỉ là nghe một câu chuyện xưa, nhưng chính ngươi nhớ lại, sẽ lại đau một lần.”

“Tựa như ngươi không hỏi việc của cha ta, ta cũng không hỏi ngươi.”

Nàng ngẩng đầu, hướng hắn cười.

Tạ Miểu lông mi khẽ nhúc nhích, hắn không dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, ngơ ngẩn nhìn nàng, nhìn đến nốt ruồi son nơi mi tâm của nàng đỏ tươi sáng rực.

“Duỗi tay, Miểu Miểu.”

Thích Thốn Tâm mở xiêm y, chuẩn bị muốn giúp hắn mặc y phục.

Thiếu niên đứng trước mặt nàng, ngoan ngoãn duỗi thẳng hai tay.

Thích Thốn Tâm muốn thay hắn mặc áo ngoài, lại thấy áo trắng bên trong của hắn lỏng lẻo, liền duỗi tay buộc lại đai lưng cho hắn.

Ngón tay không cẩn thận cách vải áo mỏng manh đυ.ng phải eo hắn.

Nàng chớp mắt ngẩng đầu, một đôi mắt hạnh tròn tròn, nhìn hắn, chân thành xin lỗi: “Thực xin lỗi.”

Thiếu niên đối diện với đôi mắt nàng: “Không sao.”