Tiết Lăng cũng không đáp lại.
Lúc này, giọng của Từ Thế Xương vang lên từ phía sau những người đang bảo vệ hắn.
"Ta chẳng qua chỉ chơi con gái của một quan viên, thì làm sao? Có gì ghê gớm, ngày khác ta vào cung cầu xin Hoàng thượng ban nàng cho ta, nhà các nàng còn không cảm kích rớt nước mắt?"
Ta dừng lại, bước chân Tiết Lăng cũng ngừng lại.
"Còn đứng vững không?"
Trên đỉnh đầu, giọng nói của Tiết Lăng cũng run rẩy như cánh tay của hắn vậy.
Ta gật đầu, cảm giác tay Tiết Lăng nắm cánh tay ta từ từ buông.
Rồi hắn sải bước lao ra.
Một đạp đá vào phần thân dưới của Từ Thế Xương, cha Từ vội vàng ngăn cản: "Tiết thế tử, không thể!".
"A......"
Cả con đường vang lên tiếng hét thảm thiết của Từ Thế Xương.
Một cước này của Tiết Lăng, đủ để Từ gia đoạn tử tuyệt tôn.
Tiết Lăng còn nói thêm lời độc ác.
Nói hắn - Tiết Lăng và Từ phủ không chết không thôi, sau này nếu gặp Từ Thế Xương một lần thì sẽ đánh một lần, mỗi lần sẽ để hắn mất đi một bộ phận, nếu không phục thì cứ đi cáo trạng với Hoàng thượng đi.
Tiết Lăng đưa ta về Giang gia.
Sau đó ta liền bất tỉnh nhân sự.
Mười ngày sau, Từ gia thật sự tố cáo lên Hoàng thượng, nhưng không phải cáo trạng Tiết Lăng, mà là Giang gia.
Cáo trạng Giang Tử Nguyệt nữ phẫn nam trang, thay thế Giang Tử Yến làm quan, đùa giỡn thiên uy, không quan tâm lễ pháp, coi rẻ thánh ân.
Cha giận đến sôi máu, ông nói còn chưa kịp chăm sóc ta thì Từ gia đã ra tay trước.
Giang gia cả đời này không tranh qua cái gì, nhưng lần này nhất định phải tranh đến cùng, cho dù là cá chết lưới rách.
Tin tức vừa ra, toàn bộ kinh thành xôn xao.
Hầu như tất cả "huynh đệ" trước kia đều đến Giang gia thăm ta.
"Tử Yến huynh thật sự là nữ nhi?"
"Đây không phải là Tử Yến huynh, đây là muội muội của Tử Yến huynh."
"Khụ khụ khụ! Sao giống nhau như vậy!"
"Là song sinh!"
Mọi người tự mình giải thích với nhau.
Mà ta, ngồi ở chủ vị, vẫn mặc nam trang, mặc kệ mọi người quan sát thoải mái.
Chờ bọn họ quan sát đủ rồi.
Ta đứng dậy, chắp tay thi lễ thật sâu.
"Cảm ơn mọi người từ trước tới giờ luôn chiếu cố ta."
Mọi người đều bị dọa chạy.
Chỉ có Tiết Lăng từ đầu đến cuối vẫn ngồi, bình tĩnh lạ thường, bưng một tách trà trống không đưa lên miệng nhấp từng ngụm một.
Ta nhìn buồn cười, đứng dậy gọi huynh ấy: "Tiết Lăng huynh."
Tiết Lăng sợ hết hồn, lần đầu tiên Tiết Lăng làm bộ làm tịch gọi ta: "Tử Yến huynh."
"Huynh..." lại nhớ ra bây giờ ta không còn là Giang Tử Yến nữa, mà là Giang Tử Nguyệt, trong chốc lát huynh ấy không biết nên mở miệng như thế nào.
"Hì hì!"
Ta cười nhạo huynh ấy.
Huynh ấy đỏ mặt hỏi ta, "Lúc nào?"
Rốt cuộc là lúc nào, ta bắt đầu nữ phẫn nam trang? Huynh ấy không phát hiện ra được.
Ta nói, "Vẫn luôn là ta."
Người mà huynh ấy biết, trăng thanh gió mát, cầm ly rượu và rót đầy, vẫn luôn là ta...