Giả Làm Ca Ca, Ta Đã Bị Lộ

Chương 12

"Chát!"

"A!"

Từ Thế Xương sai người cởϊ áσ ngoài của ta ra.

Tay ta bị trói sau lưng, đứng ở trước mặt hắn.

Hắn cười dữ tợn rồi quất một roi xuống.

Ta chỉ kịp nghiêng đầu tránh thoát, đường roi xoẹt qua gò má.

Ta không nhịn được mà hét chói tai, ngã xuống đất lăn hai vòng.

Từ Thế Xương dường như còn hưng phấn hơn.

"Hét đi, hét! Tiện nhân, muốn trách thì trách Tiết Lăng sao cứ luôn quanh quẩn bên cạnh ngươi."

"Chát!"

Lại một roi quất xuống, ta đau đớn lăn lộn dưới đất, không thể mở mắt được.

Trong lòng mắng chửi Tiết Lăng xối xả.

Không biết đây có được coi là hồng nhan gây họa không?

Bị quất gần c.h.ế.t, Từ Thế Xương giống như vui chơi đã đủ, buông roi trong tay xuống.

Nhìn ta cười: "Ngươi nghĩ thế này là xong rồi? Tối nay vừa mới bắt đầu thôi."

Sau đó Từ Thế Xương bắt đầu cởϊ qυầи áo trước mặt ta.

Một bên mắt của ta bị sưng lên đến mức không thể mở ra được, ta cũng biết đại sự không ổn.

Hôm nay sợ là phải phó thác bản thân ta tại chỗ này rồi.

"Từ Thế Xương, chẳng lẽ trên đời này thật sự không có người nào khiến ngươi sợ hãi? Hôm nay ngươi làm những chuyện như vậy, ngươi biết rõ sẽ không gặp báo ứng, vậy ngươi không sợ bị người đời sau phê phán hay sao?"

"Ha ha ha" Từ Thế Xương đắc ý cười: "Ngươi không nói, ta cũng không nói, ai biết."

"À! Hình như ngươi đã quên ta làm công việc gì? Ta trừ việc tu sửa sách cổ, cũng sẽ viết sách về các nhân vật triều đại bằng chữ triện nhỏ, ta nhất định sẽ để cho ngươi lưu danh thiên cổ."

Ta nghiến răng nói.

Từ Thế Xương sửng sốt một lát, sau đó lôi ta dậy rồi tát.

Tiếp đó hắn ném ta lên giường nhỏ.

Ta lợi dụng đoạn thời gian bị ném xuống, dễ dàng mò được tách trà trên bàn dài.

Thời điểm Từ Thế Xương đè ta trên giường nhỏ, tay bị trói sau lưng cố ném tách trà về phía ngọn đèn dầu cạnh song cửa sổ......

Từ Thế Xương quả thực là một tên biếи ŧɦái, vậy mà hắn lại đang hút máu vết thương của ta.

Đúng lúc ta không thể chịu nổi nữa thì nghe thấy bên ngoài có người hô to "Cháy".

Ngẩng đầu lên lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã bùng lên một ngọn lửa sáng rực.

Gần như cùng lúc đó, ta nghe thấy âm thanh đau lòng của Tiết Lăng.

"Giang Tử Yến..."

Lúc Tiết Lăng tiến vào, ta chỉ kịp khó khăn che thân mình lại.

Sau đó ta nhìn thấy mắt Tiết Lăng đỏ hoe khi thấy khắp người ta đầy vết thương.

Khi đỡ ta ra ngoài, Tiết Lăng không ngừng run rẩy.

Đúng lúc gã sai vặt của ta chạy đến.

Bằng giọng khó nghe hơn cả quỷ kêu, ta nói với Tiết Lăng: "Huynh có ổn không? Nếu không được thì để người khác đến giúp ta."

Tiết Lăng không lên tiếng, nhưng xiết chặt lấy cánh tay ta.

Khi ra khỏi cửa chính của Từ phủ, ba đời Từ gia nghe tin chạy đến.

Tiết Lăng dùng áo choàng lớn của mình trùm lên đầu ta.

Ta nghe thấy tổ phụ Từ Gia giọng run run nhận lỗi với Tiết Lăng, nói mình không biết cách dạy con cháu, hôm khác đích thân đến Tiết phủ xin lỗi.

Ông ta nói là Tiết phủ, mà không phải là Giang gia.

Tiết Lăng không nói lời nào đi ra ngoài.

Cha mẹ Từ cũng đến, ầm ĩ gọi Từ Thế Xương qua xin lỗi.