Ta ngước mắt lên hỏi Tiết Lăng, lại tới tìm ta làm gì?
Dẫu sao tối qua huyên náo cũng không phải là rất vui vẻ.
Tiết Lăng làm bộ chắp tay hành lễ.
"Tối qua say rượu hành vi hoang đường, mong Tử Yến huynh rộng lượng bỏ qua."
"Huynh là nói đến chuyện gì? Dù gì thì hoang đường cũng không phải một chuyện hai chuyện."
"Ều! Còn tức giận sao." Đôi mắt phượng nhỏ dài của Tiết Lăng tiến gần đến mắt ta, khiến ta có chút không chống đỡ được.
"Ta thừa nhận, hôm qua làm nhục huynh trước mặt nhiều người như vậy là ta không đúng. Hôm khác ta sẽ mời mọi người một bàn, ngay trước mặt mọi người xin lỗi huynh có được không? Vả lại, không phải là ta thấy huynh cùng Thẩm Văn Tùng trò chuyện hăng say nên mới giận hay sao, huynh cũng biết ta với hắn không hợp nhau mà? Hơn nữa, ngày hôm qua là sinh thần của ta." Tiết Lăng nói càng ngày càng nhỏ giọng.
"Ta có nói ta tức giận sao? Sao dám để Tiết thế tử ngài làm hết việc này đến việc khác cho ta chứ." Ta không đành lòng nhìn hắn như vậy, quay người trở về, Tiết Lăng lập tức đi theo sau ta từng bước một.
"Trông huynh như vậy còn nói không tức giận. Giang Tử Yến lợi hại nha! Huynh đi hỏi thăm khắp kinh thành xem, tiểu gia ta lớn từng này rồi đã từng xin lỗi qua ai chưa, các cô nương ở Như Ý Quán cũng không khó dỗ như huynh. "
Bà nó!
"Huynh so sánh ta với các cô nương ở Như Ý Quán?"
"Được được được, không so không so, không phải huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo sao..."
Lần này là ta tức giận thật sự.
"Sao nữ nhân lại như quần áo? Ngài không phải là do mẹ ngài sinh, là nữ nhân nuôi lớn hay sao?"
"Sao huynh lại khó hầu hạ thế?"
"Ai bảo ngài hầu hạ ta. Đi ra, ta còn có chính sự phải làm."
Đang nói, một con ngựa phóng nhanh từ góc đường lao ra.
"Mau tránh ra, toàn bộ mau tránh ra." Người cưỡi ngựa thấy đám đông không hề chậm lại, tiếp tục quất roi mạnh nhất có thể. Con ngựa bị đau, phi nước đại hết sức, lao về phía đám đông.
Mọi người nhốn nháo hoảng loạn, tản ra một con đường.
Lúc này, ta nhìn thấy ở giữa đường có một đứa bé đang liếʍ kẹo hồ lô với vẻ mặt ngơ ngác, nhìn con ngựa trước mắt đang đến gần.
Nếu bị ngựa tông phải thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Gần như không chút do dự, ta lao tới, trong nháy mắt ôm lấy đứa bé, tiếng vó ngựa đã đến gần, muốn tránh sang bên.
Không còn kịp rồi.
Người cưỡi ngựa có lẽ cũng không ngờ tới thực sự có người liều mạng, vội vàng rút roi ra quất tới.
"Cút ngay!"
Lúc đó đầu óc ta trống rỗng, chỉ kịp né người bảo vệ đứa bé trong ngực.
Cắn răng thẳng lưng, chuẩn bị cứng rắn ăn một roi, nhưng cảm giác trên người bị xiết lại, một bộ ngực ấm áp áp dính vào.
"Vụt!" Một âm thanh khó chịu vang lên.
Ta chỉ cảm thấy một sức nặng nặng nề đè lên cơ thể mình, bên tai là tiếng rên nhỏ giống như đang ngấm ngầm chịu đựng.
"Giá*!"
(*Giá (驾): thanh âm lúc giục nữa chạy tiếp.)
Người cưỡi ngựa quẹo vào một góc rồi bỏ chạy.
Chỉ để lại ta ôm đứa bé bị Tiết Lăng ôm chặt ở trong ngực.
Tiết Lăng bị một roi nhưng phản ứng cực kỳ mau, nhanh chóng bò dậy, hướng về phía bóng lưng người cưỡi ngựa mà mắng chửi.
Mà khi ta quay đầu, lại nhìn thấy y phục của hắn bị quất đến tả tơi, vết m.á.u rỉ ra từng giọt.