Nhìn ta dầu muối không vào, Trương Điển Tịch cũng phiền lòng.
Nhưng đại nhân vẫn kiên nhẫn nói.
"Giang Tử Yến, năm sau ta hết nhiệm kỳ, ta sẽ tiến cử ngươi lên cấp trên. Nếu ngươi không muốn đi đến nơi khác, vậy thì biên soạn tu sửa lại sách sử này rồi dâng lên..."
Ta sợ hết hồn, vội vàng lắc đầu: "Đừng đừng đừng, học trò tài sơ học thiển, quả thật không nhận nổi trách nhiệm to lớn như vậy."
"Không nhận nổi cái rắm!" Trương Điển Tịch nổi trận lôi đình, "Ta còn không biết ngươi chắc, ít sách cổ này đổi với ngươi quá thành thạo đi."
Ta bình tĩnh nói: "Thực không dám giấu giếm, gia đình bên ngoại của hạ quan còn có chín chiếc thuyền buôn đang chờ hạ quan đi kế thừa..."
"Ngươi cút ra cho ta! Tuổi còn trẻ mà không có chí tiến thủ, chỉ muốn hai lạng bạc kia, nếu ai ai cũng giống như ngươi, ai sẽ vì triều đình mà ra sức..."
Ta tìm một cái cớ, vội vàng chuồn.
Ra đến cửa lại đυ.ng phải Thẩm Văn Tùng.
Ta thở ra một hơi, túm lấy huynh ấy như cọng rơm cứu mạng.
"Văn Tùng huynh, huynh tới thật đúng lúc, nhanh đi khuyên nhủ lão sư của huynh đi, quá đáng sợ."
Thiếu chút nữa thì bị chụp cho cái mũ quan, có thể không đáng sợ sao?
Thẩm Văn Tùng nhấc chân bước vào trong phòng, sắp vào đến cửa không quên giới thiệu người phía sau cho ta.
"Vị này là Từ Thế Xương, tổ phụ* huynh ấy thích sưu tầm sách cổ, thư họa, chắc hẳn có đồ huynh muốn tìm."
(*Tổ phụ (祖父): Ông nội)
Lúc này ta mới quay lại, nhìn thấy rõ người tới.
Cao gầy trắng nõn, nhướng mày, môi đỏ mọng, cả người được bọc bởi chiếc áo choàng màu hồng, tay cầm một chiếc quạt ngọc, nhìn qua tạo cho người khác một cảm giác không thoải mái cho lắm.
Ngược lại Từ Thế Xương nhìn thấy ta ánh mắt sáng lên.
"Thì ra đây là Tử Yến huynh, nghe danh không bằng gặp mặt."
Nụ cười của ta cứng đờ.
Tự nhận đóng góp, trình độ của ta chưa đạt đến mức nhà nhà đều biết, vậy khẳng định là hắn biết danh tiếng ta ẻo lả giống nữ nhân.
"À!"
Vì thực sự cần tấm bản đồ cổ, nên ta đã kiên nhẫn uống trà với Từ Thế Xương.
Ánh mắt của hắn quá mức phóng đãng đến mức mấy lần ta cho rằng hắn không phải nhìn nam trang, mà là thân thể nữ nhi của ta.
Cố nén cơn buồn nôn, hỏi hắn tấm bản đồ cổ ở đâu.
Hắn nói vật này ở trong thư phòng của tổ phụ, không dễ lấy ra.
Từ Thế Xương bảo ta đến quý phủ của hắn để sao chép lại bản đồ.
Ta lấy lý do công vụ bề bộn, nói nhất định mấy ngày nữa sẽ đến quấy rầy.
Tiễn Từ Thế Xương đi thì đυ.ng phải Tiết Lăng ở đối diện đang cưỡi ngựa tới.
Người này nhìn qua hình như đã hoàn toàn tỉnh rượu, tinh thần phấn chấn, roi ngựa giắt phía sau eo, cau mày nhìn bóng lưng Từ Thế Xương.
"Huynh biết Từ Thế Xương? Người này danh tiếng xấu, huynh đừng dính líu đến hắn ta..."
"Ồ!" Ta thầm nghĩ, danh tiếng Tiết thế tử ngài chẳng lẽ không xấu?