Viên Y Y trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, một phút sau, tiến độ vẫn là 1%!!!
Cô khóc ròng...
Sao lại chậm thế này!
Chẳng lẽ điện thoại của cô đã quá lạc hậu, đến nỗi chơi một cái game “Phật hệ” cũng không nổi sao?
Cô vội vàng gọi điện cho Cố Manh.
“Tớ sắp đến phim trường rồi.”
“Á á á á, Cố Manh, ếch xanh của cậu có cập nhật không?”
“Không có mà...”
“Sao của tớ lại đang cập nhật, hơn nữa còn chậm kinh khủng!”
Cố Manh ba bước gộp làm hai đi đến trường quay: “Không thấy cậu đâu cả!”
“Tớ đang ở phim trường [Vương phi nghịch ngợm chạy đi đâu] này, phó đạo diễn đã nói tớ thay trang phục rồi.” Viên Y Y cũng cầm điện thoại đi tìm khắp nơi, cũng không thấy Cố Manh đâu.
“Trời ơi... Ai nói với cậu đoàn phim của tớ là [Vương phi nghịch ngợm chạy đi đâu]! Đồ ngốc, cậu không có chút xíu cảm giác về phương hướng nào sao, cậu chạy nhầm phim trường rồi! Đoàn phim của bọn tớ ở bên cạnh, là phim cổ trang [Vương phi tinh nghịch]!”
“Một bên nghịch ngợm, một bên tinh nghịch, hai cái phim truyền hình của hai bên dùng chung một kịch bản à? Thôi kệ đi, dù sao cũng là đóng vai quần chúng, cũng chẳng khác gì nhau, hôm nay tớ cứ đóng bên này xong đã.”
“Được rồi được rồi, cậu cứ đóng đi, xong việc thì gọi điện cho tớ, tớ dẫn cậu đi làm thẻ diễn viên.”
“Ờ...”
Cảnh quay lần này cũng không khó, thậm chí còn đơn giản hơn so với việc đóng vai xác chết trước kia, dù sao thì xác chết cũng không thể thở được.
Cô chỉ cần làm bình hoa là được, đứng ở cửa, đứng ở quảng trường, đứng cạnh hoàng thượng, đứng cạnh vương phi, mãi đến cảnh quay cuối cùng, rốt cuộc cô cũng có động tác, chính là đóng vai một người qua đường, một đám cung nữ đi ngang qua hành lang, cô là một trong số đó.
Quả nhiên là quay nửa ngày là xong, cô nhận được hộp cơm hộp đầu tiên trong đời, tuy rằng rất khó ăn, nhưng dù sao cũng không cần phải móc tiền túi ra, một hộp cơm có rau xanh, cà rốt xào thịt, một quả trứng muối, còn có cơm trắng với lượng khá nhiều.
Nhưng cơm nấu quá khô, cà rốt xào quá lửa nên thịt bị dai, rau xanh luộc không có gia vị, một bữa cơm ăn xong khiến người ta phải hoài nghi nhân sinh.
Cô nghiến răng, đợi cô có tiền rồi, nhất định phải tự thưởng cho mình một bữa ngon!
Bởi vì chưa làm thẻ diễn viên, sau khi ăn cơm xong cô nhận được 50 tệ tiền mặt. Tuy nói là ít, nhưng mà mức tiêu thụ ở thành phố này vốn dĩ cũng không cao, 50 tệ cũng đủ cho cô chi tiêu một ngày rồi.
Nhưng mà tính thêm tiền thuê nhà nữa... Vẫn rất bi thương.
Sau khi bà nội mất, căn nhà bà để lại đã bị mẹ kế lấy lại, nói rằng để dành cho đứa em trai cùng bố khác mẹ của cô sau này lấy vợ.
Thà cho thuê cũng không cho cô ở.
Vì chuyện này cô cũng từng đau lòng, nhưng dần dần cô cũng hiểu ra, cuộc đời cô, dựa núi, núi sụp, dựa sông, sông cạn. Bố mẹ không dựa dẫm được, đàn ông cũng không dựa dẫm được, vẫn phải dựa vào chính mình thôi.
Chỉ cần vượt qua được khoảng thời gian khó khăn nhất, thì cuộc sống nhất định sẽ tốt đẹp hơn. Cô cũng không mất tất cả, cô còn cô bạn thân Cố Manh mà.
Điện thoại rung lên, cô lấy ra xem.
[Thông báo của hệ thống: Game đã cập nhật xong.]
Cô vui mừng mở giao diện game ra xem, hình như cũng không có gì khác biệt so với trước đó, Muộn Độn Nhi vẫn như cũ ngồi trên gác xép tầng hai quay lưng về phía cô lén lút viết nhật ký, dáng vẻ chuyên tâm chăm chú, khiến trái tim cô mềm nhũn.
Cô lại kiểm tra mục vật phẩm, không tăng cũng không giảm, giá cả cũng không thay đổi, cơm hộp, chén đũa, lều, đèn vẫn như cũ y hệt lúc trước. Cô vội vàng kiểm tra mục bưu thϊếp cũng không tăng không giảm, cô thở phào nhẹ nhõm, ít ra cập nhật xong cũng không bắt cô phải chơi lại từ đầu.
Tuy nhiên, hình như cũng có chút thay đổi, đặc sản mà Muộn Độn Nhi mang về trước đó đều chuyển sang màu xám, còn một thay đổi nữa chính là trong mục chuẩn bị hành lý xuất hiện thêm một dấu “+” nho nhỏ.