Muộn Độn Nhi chính là cái tên mà Cố Manh đặt cho chú ếch xanh này.
“Sao lại đặt cái tên này chứ!” Trong tiếng Tứ Xuyên, Muộn Độn Nhi là từ chuyên dùng để chỉ người ngốc nghếch, ngây ngô, mà trọng điểm là ở chữ “ngốc”.
Cố Manh chọc chọc vào trán cô: “Cậu chính là Muộn Độn Nhi, ếch xanh giống mẹ, con trai cậu cũng là Muộn Độn Nhi!”
Viên Y Y bĩu môi: “Tự dưng lại bị công kích cá nhân!”
Hai ngày nay vì chuyện thất tình, cô nằm trên giường mở game ra hai lần, ếch xanh sẽ mang về ngẫu nhiên một số tấm bưu thϊếp, có lúc còn mang về tiền và đặc sản.
Nhưng mà cô cảm thấy chú ếch của mình hơi bị ngốc, liên tiếp gửi về ba tấm bưu thϊếp chụp cống ngầm, không biết nó bị lạc đường, hay là khẩu vị hơi bị đặc biệt nữa.
Nhưng cô lại ngại hỏi Cố Manh về chuyện này, cho nên lúc nãy gọi điện, cô cũng không nhắc đến. Kẻo Cố Manh lại nhân cơ hội nói cô mù đường.
Tuy nhiên, chơi hai ngày rồi, cô cũng khá thích tựa game này, cảm giác mong chờ này rất tuyệt, cuộc sống của cô đã nhàm chán đến mức sắp chết rồi.
Hôm sau, cô đến trường quay, đây là phim trường lớn nhất khu vực phía Tây Nam, cách nhà không xa, hồi đại học cô cũng từng đến đây đóng vai quần chúng. Nhưng mà lúc đó chủ yếu là đóng vai xác chết, hoặc là người qua đường.
Cho nên cũng không tính là có kinh nghiệm gì.
Cơ hội việc làm mà Cố Manh nói, chắc là chỉ mấy vai quần chúng chẳng có chút đất diễn nào như vậy, trên đường đi cô đều xem hướng dẫn chơi [Du lịch cùng ếch xanh].
Lúc này cô mới biết thì ra bấy lâu nay cô toàn mua cho Muộn Độn Nhi loại bánh nho nướng 10 tệ ăn xong vẫn còn hơi đói, cho nên nó mới không đi xa được.
Đến phim trường, Cố Manh vẫn chưa đến, cô ngồi ở cổng phim trường chơi điện thoại.
Lần này cô nghiến răng nghiến lợi mua cho nó cái sandwich đá cuội 20 tệ.
“Ôi chao, cô gái nhỏ, con cũng chơi game này à, tôi vừa mới gỡ cài đặt rồi đấy, bây giờ người ta không còn mốt chơi cái này nữa.” Một ông cụ kỳ quái đeo kính râm, mặc áo sơ mi hoa đứng bên cạnh cô lên tiếng.
“À thì... Con mới bắt đầu chơi ạ.”
“Chậc chậc, ếch xanh của con nghèo quá, mới có 90 cỏ ba lá, con lên shop của bố Jack mua bản mở khóa ấy, là có vô hạn cỏ ba lá luôn, đảm bảo con chơi hai ngày là chán ngay.” Ông lão nói xong còn cười hê hê, hàm răng vàng khè.
Viên Y Y ngại ngùng nói: “Không... Không cần đâu ạ, con chỉ chơi cho vui thôi...”
Cô cảm thấy kiểu chơi “Phật hệ” này khá là hợp với mình, một phát lên thẳng vô hạn tiền, vô hạn vàng thì còn gì vui nữa.
Gỡ cài đặt? Cô càng không hề nghĩ đến.
Muộn Độn Nhi tuy nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng mà lại rất đáng yêu.
“Đừng chơi nữa, con đến đây đăng ký làm diễn viên quần chúng đúng không, vừa hay đoàn phim chúng tôi đang thiếu người, con có hứng thú không?”
“Chú là...?”
“Tôi là đạo diễn casting của bộ phim [Vương phi nghịch ngợm chạy đi đâu] này, hôm nay cần mấy cung nữ, nửa ngày 50 tệ! Đóng không?”
Mắt Viên Y Y lập tức sáng rực: “Hahaha, đóng ạ!”
Tuy tiền hơi ít, nhưng mới ngày đầu tiên đi làm đã có tiền, thật sự là không tồi!
“Con đến chỗ tổ phục trang nhận trang phục, sau đó đi trang điểm, xong thì đến trường quay tập hợp.”
“Vâng ạ!”
Trước đây cô cũng coi như có kinh nghiệm đóng vai quần chúng rồi, nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, cô khoác lên mình bộ trang phục cung nữ không biết là của triều đại nào, tiếp tục ngồi trên ghế dài chơi điện thoại.
[Thông báo của hệ thống: Game có phiên bản mới, bạn có muốn cập nhật không?]
Cái gì? Cập nhật?
Cô không muốn cập nhật, bây giờ đang chơi vui vẻ thế này, cập nhật xong bưu thϊếp mà Muộn Độn Nhi mang về cho cô có khi nào biến mất hết không?
Tuy rằng chỉ có ba tấm chụp cống ngầm lạc đường...
Cô đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn ấn cập nhật.
[Hệ thống đang cập nhật, tiến độ hoàn thành 1%.]