Dịch: Kha La Na
Hoan nghênh đến với thiên hạ loạn lạc này!
Nhìn gã mật thám Dạ Trì chết không nhắm mắt, Lý Quan Nhất vẫn vô thức thở hổn hển, đây là phản ứng bản năng của cơ thể. Việt Thiên Phong vỗ vỗ lưng cậu khuyên nhủ: "Ngồi xuống thiền định đi, ta đã dùng chân lực Xích Long của mình đả thông các huyệt đạo và gân mạch của ngươi lưu lại khí tức."
"Nhưng đây vẫn là do ngoại lực phụ trợ chứ không phải từ bản thân ngươi."
"Nếu ngươi không chú tâm, vài ngày sau sẽ quên hết."
"Thuận thế thu liễm tâm thần, duy trì sự tuần hoàn của nội khí này mới thật sự là học được."
Lý Quan Nhất gật đầu, đi vào trong miếu sơn thần khoanh chân ngồi xuống, ngũ tâm hướng thiên (1), hai mắt nhắm lại, thu liễm tâm thần thổ nạp, từ từ thúc dục dòng nhiệt lưu trong cơ thể tụ lại và lưu động, mặc dù bị dính mưa đêm nhưng thần thái cậu vẫn sáng láng, nhiệt khí lưu chuyển khắp gân mạch giúp cả người trở nên ấm áp dễ chịu.
Việt Thiên Phong thì thuận tiện lục lọi đồ đạc trên người gã mật thám, hắn nhìn thấy một vật, nét mặt hơi sượng lại.
Lý Quan Nhất nhắm mắt thu liễm tâm thần, thúc dục khí cơ, không ngừng củng cố ấn tượng về thân thể cho đến khi sự vận hành khí tức trở thành bản năng.
Trong trạng thái này, cảm ứng về thân thể của cậu ngày càng được tăng cường.
Dần dần, Lý Quan Nhất cảm nhận được lúc nội khí của mình chảy qua tim thì sẽ đột nhiên chậm đi nhiều, nội khí ấm áp cũng ẩn chứa một tia lạnh lẽo, phải mất vài giây mới khôi phục lại bình thường, thầm hiểu rõ đây có lẽ là do chất độc trong người cậu.
Có thể cảm nhận được kịch độc trong cơ thể đã là một bước đột phá về chất, Lý Quan Nhất thầm thả lỏng nhưng cũng mơ hồ cảm giác được ngọc dịch trong đỉnh thanh đồng vẫn chưa đầy.
Rõ ràng Việt Thiên Phong đang ở ngay trước mắt nhưng ngọc dịch trong đỉnh lại chỉ dừng ở khoảng chín phần rưỡi, không nhúc nhích thêm nữa.
Lý Quan Nhất tự nhủ trong lòng.
Chẳng lẽ điều kiện cần để ngọc dịch đầy, không chỉ là ở gần Việt Thiên Phong và con rồng đỏ khổng lồ đó?
Đợi đến khi Lý Quan Nhất thổ nạp mấy lượt, xác nhận đã nắm vững sự lưu chuyển của nội khí thì Việt Thiên Phong cầm bầu rượu uống, nói một cách tùy ý:
"Ngộ tính không tệ, thế mà ngươi chỉ mất một nén hương đã học được "Phá Trận Khúc" này, đây là món mới của binh gia ta không nhiều người biết đến, từ lúc tạo ra đến giờ chưa đầy hai mươi năm, chỉ lưu truyền trong nội bộ chúng ta."
"Thứ này do Chu lão tướng quân, sư phụ của Nhạc soái, sáng tạo ra khi trở về sau trận đại phá Thiết Phù Đồ của người Đột Quyết hai mươi hai năm trước."
"Lão tướng quân cả đời chinh chiến, khi đó trên đường đi bái kiến tiên hoàng ngang qua Giang Nam thì nghe thấy một cô bé tám chín tuổi chơi đàn, tiếng đàn vang lên như tiếng kim thạch nứt toác, vì thế mà ngộ ra, sáng tạo nên môn công pháp này, cũng đặt tên là [Khúc]."
"Như ngươi đã từng thấy đám võ phu hộ viện đều là rèn luyện thân thể trước, sau đó mới dẫn khí vào người, mà "Phá Trận Khúc" này lại dẫn khí thẳng vào người, sau đó mới mượn nội khí để rèn luyện thân thể."
"Ý tưởng cao hơn một bậc."
"Đương nhiên, dù đường đi có khác nhau nhưng cuối cùng đích đến vẫn là một."
Lý Quan Nhất vội hỏi: "Thể phách, khí tức?"
Việt Thiên Phong trả lời: "Đúng, cơ thể mạnh thì mới chịu được đòn, khí tức ổn định thì mới đánh được người."
"Dù là từ ngoài vào trong hay từ trong ra ngoài, mục đích cuối cùng đều là để thể phách và nội khí tu luyện đến một mức nhất định, sau đó khí tức và thể phách dung hợp lại sinh ra chân khí, đó chính là Nhập Cảnh."
"Võ phu Nhập Cảnh thì cho dù là tốc độ, sức mạnh hay thể phách đều mạnh hơn người thường rất nhiều."
"Đương nhiên, võ giả của các lưu phái khác nhau thì có sở trường không giống nhau, võ phu Nhập Cảnh chuyên về tốc độ thì về mặt thể phách thì chưa chắc đã mạnh hơn võ giả cảnh giới thấp chuyên rèn luyện thể phách."
Lý Quan Nhất tạm gác lại chuyện đỉnh thanh đồng, tập trung lắng nghe lời giảng của Việt Thiên Phong.
Việt Thiên Phong đột nhiên nói: "Nhưng, ngươi nghĩ võ phu nhập cảnh có thể thắng được võ phu còn đang rèn luyện thể phách, hoặc dưỡng khí không?"
Lý Quan Nhất suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có thể."
"Nếu hắn chỉ xài tay không, mặc quần áo bình thường, mà trong tay ta lại có vũ khí có thể đâm vào chỗ hiểm của hắn, thì vẫn có khả năng gϊếŧ chết hắn ta."
Đây là kết luận mà rất nhiều đứa trẻ thông minh đều có thể đưa ra, Việt Thiên Phong cười hỏi:
"Ồ? Dựa vào thanh đoản kiếm của ngươi ư?"
Lý Quan Nhất suy nghĩ một lúc, trả lời: "Là hai vũ khí."
"Vũ khí kia ở đâu?"
Thiếu niên mười ba tuổi chỉ vào chiếc áo rách của mình, trả lời:
"Võ giả Nhập Cảnh sẽ coi thường một đứa trẻ như ta."
Nụ cười của Việt Thiên Phong hơi thu lại, có phần ngạc nhiên, không ngờ những lời này lại được nói ra từ miệng của một thiếu niên mặc quần áo còn tệ hơn người bình thường, trong mắt hắn có một tia tán thưởng gật đầu:
"Đúng là đạo lý này, sức mạnh của hổ không thua kém võ giả Nhập Cảnh, nhưng vài gã thợ săn phối hợp lại cũng có thể gϊếŧ chết nó. Nếu chỉ có sức mạnh, tốc độ, thể phách của Nhập Cảnh thì không cẩn thận vẫn sẽ bị trúng kế, ngươi có thanh đoản kiếm này, nếu đối phương khinh địch thì chỉ cần ra đòn bất ngờ, võ phu vừa nhập cảnh cũng có thể chết dưới kiếm của ngươi."
"Thần binh, giáp trụ, ý chí, tâm thái, tất cả đều ảnh hưởng đến sinh tử cuối cùng."
Việt Thiên Phong lại kiểm tra lộ tuyến vận khí của Lý Quan Nhất, thấy cậu đã vận dụng thuần thục, hắn không khỏi khen ngợi: "Quả là ngộ tính tốt."
Đáng tiếc là trúng độc từ nhỏ, căn cốt bị độc tố ăn mòn nên giảm đi nhiều.
Đáy mắt Việt Thiên Phong hiện lên chút tiếc nuối, xem xét kỹ kinh mạch thì Lý Quan Nhất vừa rồi chỉ vận chuyển ba chu kỳ khí tức trong một nén hương. Chỉ ba lần mà Lý Quan Nhất đã có thể ghi nhớ lộ tuyến vận chuyển của công pháp này, ngộ tính rất cao nhưng tốc độ vận chuyển quá chậm.
Vận khí chậm thể hiện cho thấy việc tu vi sẽ tăng chậm, cho thấy lúc chiến đấu sau này tốc độ hồi khí sẽ chậm, thực lực yếu, chiến lực càng yếu hơn, nghĩ đi nghĩ lại có lẽ vẫn là do trúng độc từ nhỏ làm hại căn cốt tư chất của cậu.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Quyết đoán như vậy, ngộ tính như vậy mà lại gặp phải tình cảnh như vậy.
Tạo hóa thật biết trêu ngươi.
Việt Thiên Phong thu lại sự tiếc nuối trong lòng, dặn dò: "Trước đó đã thuận tiện truyền cho ngươi "Phá Quân Đao Pháp", đấy là võ học thường thấy trong quân đội Trung Nguyên, chỉ có điều thứ truyền cho ngươi là bản đã được cải tiến, so với đao pháp thượng thừa của các tông phái lớn trên giang hồ thì tuy thiếu tinh diệu hơn, nhưng pháp độ nghiêm ngặt, đơn giản gọn gàng, cũng không đến nỗi nào."
"Tên chiêu thức, nội kình đều khác nhau, nhưng nhìn bề ngoài thì chỉ là hàng phổ thông mà người trong quân đội ai cũng đều biết vài chiêu, ngươi có thể yên tâm mà sử dụng."
"Còn về "Phá Trận Khúc", khoảng một đến ba tháng có thể đột phá tầng đầu tiên, thời gian mỗi tầng sau đó sẽ dài hơn một chút, tổng cộng có mười hai tầng, người có thiên tư xuất chúng thì ba năm có thể thành, người có căn cốt không tệ thì tám năm cũng có thành tựu, tu hành viên mãn thì có thể thử nhập cảnh."
"Các công pháp truyền thừa sau khi nhập cảnh cần có thần ý, chứ không thể chỉ có mỗi khẩu quyết mà truyền đạt được."
"Nhưng dù chỉ là võ phu nhập cảnh đơn thuần thì cũng có thể được chọn vào đoàn tinh nhuệ trong quân đội."
"Trong quân đội bình thường thì có thể đảm nhận chức vụ từ đội trưởng trở lên, những người trong giang hồ phần lớn cũng đều ở cấp bậc này; hoặc cũng có thể vào gia tộc nào đó làm một khách khanh nhàn tản, đủ để ngươi bảo vệ bản thân, cũng có thể sống một cách thoải mái."
Việt Thiên Phong nhìn Lý Quan Nhất, trong lòng ước lượng tư chất căn cốt của cậu, cho dù là công pháp như "Phá Trận Khúc" thì cậu cũng phải mất hơn mười lăm năm mới có thể tu thành, đến lúc đó là võ giả Nhập Cảnh hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ở địa phương nhỏ cũng được xem như một thời tuấn kiệt, không đến nỗi quá tệ.
Lý Quan Nhất nghe thấy những lời này, cậu nhạy bén cảm nhận được sự an ủi ẩn chứa trong lời nói của Việt Thiên Phong, cũng đoán ra rằng căn cốt của mình hẳn có lẽ là rất tầm thường, nhưng hiện cậu không để ý lắm, chỉ quan tâm đến tình hình ngọc dịch trong đỉnh thanh đồng.
Ngọc dịch vẫn chưa đủ, cần thời gian tiếp xúc với Việt Thiên Phong lâu hơn, hay là cần lực tương tác lớn hơn?
Lý Quan Nhất không chút do dự lập tức cúi người chắp tay nói:
"Đệ tử bái kiến sư phụ!"
Việt Thiên Phong đưa tay giữ hắn lại, không khỏi cười lớn: "Tiểu tử ngươi quả nhiên lanh lợi, nhưng mà việc này không được."
"Ngày hôm nay có duyên, ta cũng vừa ý ngươi, truyền thụ công pháp cho ngươi cũng không vấn đề gì, nhưng mà việc thu đồ thì khỏi đi, nhất mạch của ta đi theo con đường mạnh mẽ, yêu cầu về căn cốt rất cao."
Hắn ta thẳng thắn nói ra lý do không thể nhận đồ đệ.
Cảm thấy đứa trẻ này vừa thông minh vừa có sát khí, khá thú vị, mặc dù căn cốt hơi kém không thể nhận làm đại đệ tử, nhưng hắn vẫn vui vẻ lấy ra một chiếc ấn đồng nhỏ, tùy ý ném cho Lý Quan Nhất.
"Cơ mà câu trả lời ban nãy của ngươi rất tốt, thứ này tặng cho ngươi."
"Đây là tín vật của ta, khi ngươi dùng nội lực "Phá Trận Khúc" truyền vào trong thì ta sẽ có thể cảm nhận được vị trí của ngươi."
"Nếu một ngày nào đó "Phá Trận Khúc" đại thành hoặc gặp phải chuyện khó khăn, ngươi có thể mang vật này đến tìm ta, coi như kết thúc duyên phận giữa chúng ta, hahaha, nếu không tìm được ta thì có thể giữ lại làm kỷ niệm."
Lý Quan Nhất nghe ra ý muốn chia tay trong lời của Việt Thiên Phong.
Cậu biết rằng sau hôm nay, trừ khi dùng đến tín vật này, nếu không sẽ không gặp lại Việt Thiên Phong được nữa, việc kích hoạt đỉnh thanh đồng của mình coi như cũng xa vời.
Lý Quan Nhất nhìn Việt Thiên Phong cùng con thần long màu đỏ sẫm phía sau hắn ta.
Cảm nhận được ngọc dịch trong đỉnh thanh đồng trên ngực đã đạt chín phần rưỡi, trong lòng cậu chợt nảy ra ý tưởng, cố ý dò hỏi: "Vậy, ta có thể hỏi một câu cuối cùng không? Trên Nhập Cảnh là cảnh giới gì?"
Việt Thiên Phong ngạc nhiên: "Đứa trẻ này, nhập cảnh rồi thì cũng như leo lầu, cứ từng tầng từng tầng một mà bước lên."
"Sao lại ngước nhìn xa như vậy chứ?"
Hắn ta dừng lại một chút, nhìn cậu thiếu niên ngây thơ vô hại trước mặt đang mang theo ánh mắt khát vọng hiếu kỳ, hắn biết cả đời này sợ rằng trình độ cậu chỉ có thể đạt đến tầng một hoặc hai của Nhập Cảnh mà thôi. Nhưng tính cách hắn lại hào sảng, rất tốt với người của mình, thấy đứa trẻ này khá thuận mắt nên hắn không khỏi mềm lòng, cười nói:
"Được rồi, nếu ngươi đã hỏi về cái cảnh giới ‘núi cao còn có núi cao hơn’ đó thì thôi ta sẽ cho ngươi được mở mang kiến thức một lần."
Việt Thiên Phong nắm chặt tay lại thành quyền.
Trong đêm đen, mưa đang rơi lất phất chợt đình trệ lại, rồi sau đó vô số giọt mưa đông cứng trong không trung hóa thành từng giọt nước lớn, xung quanh giống như một vùng sương mù, Lý Quan Nhất cảm thấy tim mình cũng đình trệ, cơ thể có cảm giác mất đi trọng lực, hít thở không thông.
Khoảnh khắc tiếp theo, vô số giọt nước bay ngược lên trời.
Việt Thiên Phong hành động.
Xoay người, vặn eo.
Nắm tay.
Ầm!!!
Cùng với vô số giọt mưa bốc hơi hóa thành sương mù như mây, giữa các ngón tay của Việt Thiên Phong bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa rực rỡ, ngọn lửa gầm thét chiếm lĩnh toàn bộ màn sương, ngay sau đó hóa thành con thần long đỏ sẫm gầm thét trước mắt Lý Quan Nhất rồi thuận thế tung ra một quyền.
Toàn bộ miếu sơn thần cùng với sườn núi nhỏ nơi nó tọa lạc và cả đống thi thể của những kẻ truy sát nữa… Trong khoảnh khắc, tất cả hóa thành tro bụi!
Tro bụi tản ra khắp nơi, Lý Quan Nhất từ từ đưa tay ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy bầu trời trong vắt, ánh trăng đã xuất hiện, trận mưa đêm đã bị đánh tan bằng một quyền, chỉ còn lại con thần long đỏ sẫm gầm thét lượn vòng đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nó quấn quanh Việt Thiên Phong khiến hắn ta trông như thần ma.
Việt Thiên Phong từ từ vươn cánh tay có con thần long đỏ sẫm đang lượn vòng phía trên đến gần Lý Quan Nhất, trông như thể rồng sắp nuốt chửng cậu.
Cuối cùng chỉ là gõ nhẹ lên đầu Lý Quan Nhất một cái, khiến chàng thiếu niên hồi thần lại.
Đây là sức mạnh của một cường giả dù đang bị thương nặng sao?
Lý Quan Nhất nhìn ngọn lửa của con rồng đỏ xua tan màn mưa đêm, trong mắt cậu phản chiếu lại ánh lửa, tay vô thức nắm chặt, quá mạnh mẽ, thậm chí cậu còn cảm nhận được nhịp tim mình đang đập rất nhanh.
Khi bàn tay của Việt Thiên Phong chạm lên đầu Lý Quan Nhất, ngọc dịch trong đỉnh thanh đồng của cậu lại bắt đầu tăng lên.
Khi con trường long đỏ sẫm mà người thường có thể nhìn thấy biến mất.
Ngọc dịch trong đỉnh thanh đồng trên ngực cậu cũng đã đầy.
……………
Ngũ tâm hướng thiên: là một khái niệm trong Phật giáo, chỉ năm loại tâm thức hướng về sự giác ngộ và giải thoát, bao gồm: Suất nhĩ tâm, Tầm cầu tâm, Quyết định tâm, Nhiễm tịnh tâm, Đẳng lưu tâm.