Thái Bình Lệnh

Chương 9: Thiên tài tuyệt thế

Dịch: Kha La Na

Dưới màn đêm đen, con thần long đỏ duỗi thân mình lượn vòng trong không trung, khẽ gầm lên. Ánh lửa đỏ chảy lan trên bầu trời làm sáng rực cả màn đêm. Trong Quan Dực thành, các cận thần tâm phúc của hoàng đế Trần quốc nhìn chằm chằm vào màn đêm, dưới ánh lửa khuôn mặt bọn họ đều tái nhợt.

Họ đứng yên không nhúc nhích như những con rối bị chết cứng.

Lân giáp màu đỏ rực tản ra như những chiếc lá phong rơi dưới nắng chiều mùa thu, lửa cháy ngút trời.

Việt Thiên Phong vỗ đầu Lý Quan Nhất cười lớn:

"Hây, cái này gọi là hủy thi diệt tích."

“Đây là đoạn mà quân sư Gia Cát Anh Công thích nhất, gϊếŧ người, trộm vàng, hủy thi diệt tích, không được bỏ sót cái nào. Ông ấy giỏi nhất là dùng xẻng để chất đầu người Tartar thành đống. Trong giang hồ có quá nhiều loại đan dược và công pháp giả chết, đâm vào tim cũng có thể sống lại, nên đốt vẫn là đáng tin nhất.”

“Đúng rồi, những thứ này cho ngươi.”

Việt Thiên Phong tháo một cái túi ném cho Lý Quan Nhất.

Lý Quan Nhất mở túi ra, bên trong là những viên tròn màu vàng và bạc.

Việt Thiên Phong đắc ý nói: “Kỵ binh Dạ Trì khi làm nhiệm vụ không mang theo vàng bạc, nhưng để tránh một số tình huống đặc biệt nên bên trong cán đao vẫn có một hai lượng vàng, các chi tiết trang trí bằng bạc trên vỏ đao đều làm từ bạc trắng.”

“Đây là phần của ngươi, đồng phạm.”

Lý Quan Nhất nói: “Nhưng ta chẳng làm gì cả.”

Việt Thiên Phong nhìn hắn, nhoẻn miệng cười trả lời:

“Không quan trọng là làm hay không làm, đối với ta, đồng phạm có nghĩa là ngươi và ta cùng chịu rủi ro như nhau, đã như vậy thì lợi ích cũng phải chia đều, không thể cùng chịu rủi ro mà vàng đều thuộc về ta được, thế thì không được tính là đồng phạm ha ha ha.”

“Vàng này đã được trộn với xích tinh nên giá trị sẽ cao hơn bình thường; bạc cũng có độ tinh khiết quá cao, không có thân phận phù hợp mà sử dụng thì sợ sẽ gặp phải rắc rối. Hôm nay kỵ binh Dạ Trì gặp chuyện, tốt nhất là ngươi nên tìm chỗ nào đó đào hố chôn đi, vài năm sau hẳn đào lên, đủ cho ngươi dùng.”

“Cái vòng bảo vệ tay này chỉ có thể kích phát một lần, cũng nên vứt đi để tránh rắc rối.”

“Khí tức còn sót lại nơi đây đã bị xóa sạch, ta sẽ đem đám mật thám đó đến chỗ khác, ngươi cũng mau rời đi đi.”

Việt Thiên Phong quay người vẫy vẫy tay rồi bước đi nhanh chóng.

Lời vừa dứt, trước mắt Lý Quan Nhất đã không còn bóng dáng của Việt Thiên Phong.

Vừa mới nãy còn ồn ào náo nhiệt, giờ lại an tĩnh im lặng như tờ.

Lý Quan Nhất thu hồi ánh mắt, nhìn vào đống vàng trong túi.

Năm lượng vàng bị Việt Thiên Phong dùng nội lực nén thành một viên châu, giá đối hoái của vàng không ổn định, lúc thấp nhất thì một lượng vàng đổi được tám lượng bạc, lúc cao nhất thì một lượng vàng đổi được hai mươi lượng bạc, nhưng thường sẽ duy trì ở mức mười đến mười ba lượng bạc.

Ngoài vàng ra, còn có hơn ba mươi lượng bạc nặng trĩu.

Ước chừng đổi được khoảng hơn sáu mươi quan tiền, đây là số tiền mà Lý Quan Nhất phải làm việc sáu năm không ăn không uống mới có thể tích góp được.

Mắt chàng trai trẻ có chút nóng bỏng, sau đó lại có chút đau lòng.

Sáu năm tiền lương có được chỉ trong một đêm!

“Giàu chỉ trong một đêm, tiếc là không thể dùng.”

Lý Quan Nhất lăn lăn viên châu trong nước bùn biến nó thành một khối, rồi quăng vào cái giếng cạn bên cạnh miếu sơn thần. Bên trong giếng toàn là đá vụn nên khối bùn này cũng không hề nổi bật hơn một tí nào. Lý Quan Nhất nhớ lại lời Việt Thiên Phong nói rằng khí tức ở nơi này đã được xua tan nên để ở đây mới là sự lựa chọn an toàn.

Nếu như mang về nhà mà bọn chúng cho lục soát toàn thành thì chẳng phải sẽ bị tóm gọn hay sao?

Đợi khi mọi chuyện lắng xuống rồi mới đến lấy ra!

Có thể đổi một căn nhà tốt hơn, một tuần một bữa thịt sẽ đổi thành một tuần ba bữa.

Mưa đã ngừng rơi, vầng trăng bạc treo trên bầu trời chiếu sáng mặt đất bằng một màu trắng xám, ngẩng đầu lên có thể trông thấy từng đợt mây đen cuồn cuộn như quái vật khổng lồ lũ lượt lướt qua phía trước mặt trăng. Lý Quan Nhất thu hồi lại ánh mắt rồi bước đi, cậu cởi đôi giày dính bùn ướt, tay cầm lấy nhành cây đi ngược về lại hướng cũ, vừa đi vừa xóa dấu chân nên nhìn qua không khác gì với đất bùn xung quanh.

Mất một lúc để xóa hết dấu vết, đến đường lớn cậu mới yên tâm được.

Trong đêm đen cậu nhanh chóng đi xuyên qua những con hẻm nhỏ, rẽ vài lần mới nhìn thấy chút ánh sáng mờ nhạt le lói phía xa xa, tiểu viện nhỏ mà cậu thuê vẫn còn đang sáng đèn, cửa gỗ khép hờ không biết tại sao. Lý Quan Nhất vẫn căng thẳng suốt quãng đường đi nhưng khi nhìn thấy ánh đèn trong đêm này lòng cậu bỗng nhiên yên ổn lạ thường.

Lý Quan Nhất cẩn thận đẩy cửa vào, phòng của thẩm nương vẫn còn sáng đèn, Lý Quan Nhất cũng không định làm phiền bà, tiếng bước chân chỉ hơi lớn hơn một chút, dùng cách này để báo cho thẩm nương biết mình đã về.

Sau đó Lý Quan Nhất đi vào căn phòng nhỏ của mình, cậu thấy trên bàn có một cái nồi sắt nhỏ đen, bên trong là nước gừng nóng, trên giường còn có một bộ quần áo sạch sẽ để thay.

Lý Quan Nhất nhoẻn miệng cười, nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng dính đầy máu và bùn, cậu dùng nước trong chiếc chậu bên cạnh để lau người rồi thay bộ quần áo sạch vào. Sau đó, cậu bưng chiếc nồi sắt nhỏ lên và uống cạn nước gừng nóng bên trong.

Dòng nước ấm nóng chảy khắp cơ thể khiến Lý Quan Nhất rùng mình một cái.

Cảm giác căng thẳng sau một đêm mưa gϊếŧ người, luyện võ rồi lại phải lén lút trở về đã tan biến.

Thật là thoải mái!

Cậu cuộn bộ quần áo lại, ném vào lò lửa, nhìn bộ quần áo bị ngọn lửa nuốt chửng rồi hóa thành hơi ấm, Lý Quan Nhất thở phào nhẹ nhõm nằm xuống giường, lòng thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay đã mặc bộ đồ cũ nhất.

Có đốt cũng không tiếc.

Mình có tiền rồi!

Không tiếc, không tiếc! Chỉ vài trăm văn thôi mà!

Thời gian qua vì để làm thân với Việt Thiên Phong mà số tiền cậu tích góp được khi làm học việc ở Hồi Xuân đường đã tiêu gần hết, giờ chỉ còn lại vài trăm văn, tiết kiệm lắm cũng chỉ đủ ăn uống nửa tháng. Bộ quần áo này dù đã cũ nhưng vẫn có thể đổi được chút tiền.

Cậu sờ sờ đỉnh thanh đồng trên ngực, thấy ánh sáng đỏ trên đỉnh lưu chuyển như thể đang bắt đầu nuôi dưỡng thứ gì đó, nhưng cậu không có lập tức kích hoạt đỉnh thanh đồng ngay mà rời tay ra, nhắm mắt lại, hồi tưởng về những việc đã xảy ra ngày hôm nay.

Phá Quân Bát Đao, Phá Trận Khúc

Tự tay gϊếŧ chết hai tên kỵ binh Dạ Trì.

Đỉnh thanh đồng...

Mọi chuyện cứ như một giấc mơ.

Nắm chặt tay, lại nhắm mắt ngồi thiền, cảm nhận dòng nhiệt lưu chuyển trong cơ thể, tâm trí chàng thiếu niên dần bình tĩnh trở lại. Một nén hương vận khí được hơn hai vòng thì sau đó lại cảm nhận rõ ràng sự tắc nghẽn, vận khí càng lúc càng chậm, cuối cùng gần như không có tiến triển gì.

Điều này có nghĩa là dù có tu luyện không ngừng nghỉ cả ngày thì hiệu quả cũng rất hạn chế.

Lý Quan Nhất mở mắt ra.

Cậu có thể khẳng định rằng căn cốt của mình sợ là kém có trình độ luôn.

Tính cách Việt Thiên Phong thô bạo tàn nhẫn, nhưng rõ ràng không giỏi an ủi người khác, khuôn mặt vừa rồi của hắn không khác gì thầy giáo nói với học sinh rằng ‘nỗ lực sẽ đạt được kết quả tốt’. Tuy nhiên những năm qua Lý Quan Nhất liên tục đọc y thư nên cũng biết tình trạng căn cốt của mình hiện tại.

Con cháu thế gia từ khi sinh ra đã được bồi bổ bằng dược liệu, dinh dưỡng lại đầy đủ, giống như những đứa trẻ sinh sau năm 2000 ở kiếp trước, thể chất rất khỏe mạnh. Còn mình thì từ nhỏ đã bị kịch độc quấn thân, thỉnh thoảng lại phát tác, so với người bình thường còn kém ba bốn phần chứ nói gì đến so với thế gia luyện võ.

Nhưng mà...

Cậu còn có thứ này.

Lý Quan Nhất cúi mắt nhìn đỉnh thanh đồng trên ngực, tay nhẹ nhàng vuốt ve. Lúc này, ý thức của cậu tập trung vào đỉnh thanh đồng, ngày thường dù có thử bao nhiêu lần cũng chỉ cảm nhận được chút lạnh lẽo, nhưng lần này chiếc đỉnh lại xảy ra phản ứng khác.

Đỉnh thanh đồng dường như nghiêng đổ.

Ngọc dịch đỏ thẫm bên trong trút ra chảy thẳng vào cơ thể Lý Quan Nhất.

Bùm!!!

Nóng rực như lửa, cực kỳ đau đớn!

Như thể vừa nhảy vào trong dung nham, dòng nhiệt vô biên muốn nhấn chìm Lý Quan Nhất, nhưng mười năm qua chất độc không ít lần bộc phát khiến cậu có được sức chịu đựng lớn trước cơn đau này, cậu cố gắng duy trì lý trí, cảm nhận hơi thở ấm áp, nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy một màn đỏ rực rỡ.

Lý Quan Nhất từ từ mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững sờ.

Xích Long!

Một con thương long đỏ rực ngay trong căn phòng nhỏ tồi tàn này.

Lân giáp như ngọc, sừng rồng kéo dài, móng rồng đạp lên không trung, đuôi rồng tỏa ra như dòng sông nối dài đến ngọc dịch màu đỏ đổ ra từ đỉnh thanh đồng. Bên trong căn phòng, chàng thiếu niên mặc áo nâu giản dị, một chân co, một chân thả đang ngồi trên giường đá, áo trên ngực đang từ từ bốc cháy, con rồng đỏ gần như sắp phá vỡ căn phòng, nó lượn lờ cúi đầu, không trung tràn ngập khí tức đỏ rực sáng ngời.

“Đây, đây là...”

“Con rồng sau lưng Việt Thiên Phong?”

Lý Quan Nhất lẩm bẩm, chợt nhớ đến điều kiện để kích hoạt đỉnh thanh đồng, não cậu đột nhiên bừng tỉnh, ngay sau đó con trường long đỏ rực gầm dài trong vô thanh rồi lắc đầu, lao thẳng vào Lý Quan Nhất, đồng tử cậu co rụt lại.

Con trường long đỏ đã xông vào trong cơ thể cậu, Lý Quan Nhất như bị đánh bay ngã về biển lớn phía sau người.

Trong khoảnh khắc, dòng nhiệt cuồn cuộn tràn vào cơ thể Lý Quan Nhất.

Trước mắt cậu phảng phất như thấy từng bức tranh một.

Chiến trường rộng lớn, chém gϊếŧ vô số, người ta đặt mạng sống lên lưỡi kiếm rồi xông vào chiến trường, gϊếŧ người hoặc bị người gϊếŧ. Chợt có tiếng thương long ngâm dài, một vị tướng quân mặc giáp đen, một tay nắm cương cưỡi chiến mã như rồng, tay kia cầm trường đao quét ngang chiến trường.

Tay áo bay dập dìui như sóng biển, vài ba cái đầu bay thẳng lên trời.

Vị chiến tướng này xông pha trái phải, trường đao trong tay tung hoành chém gϊếŧ, rõ ràng đó chính là Phá Quân Bát Đao.

Lý Quan Nhất trong lúc mơ hồ gần như đã cảm thấy mình chính là vị chiến tướng bất khả chiến bại trên chiến trường kia, tay thi triển Phá Quân Bát Đao, dòng nhiệt trong cơ thể cuồn cuộn cực kỳ phức tạp, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra đường nét của ‘Phá Trận Khúc’.

Là hắn, cũng là ta.

Lúc này, Lý Quan Nhất bỗng nhiên tỉnh ngộ, giữ cho tâm trí mình trở nên sáng suốt.

Thân thể cậu cũng ngồi xếp bằng, thuận theo ký ức mà con rồng đỏ mang đến để vận chuyển công pháp.

Trước đây, Lý Quan Nhất tập trung phải mất một nén hương mới có thể vận chuyển được ba vòng tuần hoàn, nhưng lúc này lại như sao băng, trong mỗi hơi thở đã đi được cả trăm vòng, tầng thứ nhất của ‘Phá Trận Khúc’ lập tức đột phá!

Tầng thứ hai ‘Phá Trận Khúc’, đột phá!

Tầng thứ ba ‘Phá Trận Khúc’, đột phá!

Tầng thứ………………………………..

Lúc ngọc dịch trong đỉnh cạn kiệt, thì trận chiến ác liệt trong mơ cũng như con thần long đỏ cũng từ từ biến mất. Khi Lý Quan Nhất mở mắt ra thì ánh sáng ban mai đã ló dạng, khí cơ trong cơ thể lưu chuyển mạnh mẽ.

‘Phá Trận Khúc’ tầng mười hai.

Võ học thượng thừa binh gia.

Người có thiên phú xuất chúng mất ba năm để thành, người có căn cốt tốt cũng mất tám năm mới có thể đạt được.

Còn Lý Quan Nhất thì… Một đêm, đại thành!