Dịch: Kha La Na
Vù!!!
Tiếng dây cung bật ra liên tiếp vang lên trong màn đêm đen kịt.
Những mũi tên được bọc dầu lửa ở phía đầu từ bốn phương tám hướng lao về phía miếu sơn thần. Đây là những mũi tên đến từ Tuyên quốc Bắc triều, mũi tên dài và có ngạnh, có khả năng phá giáp phá khí tốt. Giá của mỗi mũi tên là ba lượng bạc, mà lúc này những mũi tên lại nhiều đến mức đủ để biến một đội quân trăm người mặc giáp thành nhím trong chớp mắt.
Nhưng ngay sau đó, những mũi tên Thương Lang liên tục được bắn ra chợt dừng lại trong không trung như thể không gian đã bị đông cứng lại.
Tên này bắn ra từ cung cứng Tam Thập Thạch, xạ thụ đều là võ giả Ngưng Khí cảnh được chia thành ba hàng bắn liên tục. Những mũi tên Thương Lang có thể phá ba lớp giáp chỉ trong chớp mắt, nhưng bây giờ lại đứng im trong không trung, chỉ có đuôi tên là rung rẩy một cách dữ dội.
Ngay cả những xạ thủ mặt cũng biến sắc.
Nhưng ngay lập tức, họ nhanh chóng rút tên và bắn liên tục, tiếng xé gió vang lên liên hồi.
Những mũi tên Thương Lang chuyên phá khí nhưng khi đến trước miếu sơn thần một trượng thì không thể tiến gần thêm được nữa.
Khi bọn họ đang rút tên thì đột nhiên nghe thấy tiếng rít dữ dội của những mũi tên, vô số mũi tên cắm chặt trong không trung, đuôi mũi tên rung lên kịch liệt, tần suất ngày càng nhanh và trong tiếng vù vù như bầy ong này, tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
Một người đàn ông to lớn bước ra, mái tóc đen xoăn lay động trong gió đêm, quần áo dính bẩn, sống lưng thẳng tắp, tay chân to lớn, hàng lông mày trầm tĩnh như hổ săn mồi.
Những mũi tên đang dừng trong không trung từ từ quay ngược về phía sau.
Hắn ta giơ tay lên, tùy ý gạt những mũi tên phía trước, mũi tên rơi xuống đất hóa thành bụi mịn.
Những xạ thủ ở tiền phương đều cầm trong tay mũi tên đặc biệt cuối cùng.
Lưng họ đầy mồ hôi lạnh.
Phía trước, mười hai người đàn ông mặc giáp đen, lưng thẳng, tay phải đều đã đặt trên chuôi kiếm, trên tiễn tụ rũ xuống thêu đầy những hoa văn đám mây phức tạp, sát khí đằng đằng, người đứng đầu chậm rãi nói: “Tướng quân Chấn uy Việt Thiên Phong của Đại Trần, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt Việt Thiên Phong thờ ơ: “Chỉ có mấy người các ngươi? Đám Tiêu Vô Lượng, Triệu Man Nô không có ở đây thì mấy người các ngươi có thể sống được bao lâu trong tay ta?”
Người đứng đầu đầy tự tin nói: “Thực lực của Việt tướng quân siêu phàm, nhưng pháp tướng của ngươi đã bị đại tướng quân phá vỡ, trong ba tháng không thể phát huy sức mạnh được, chỉ dựa vào thân thể và nội khí, tướng quân mạnh hơn mấy võ phu chúng ta bao nhiêu chứ?”
Việt Thiên Phong cười lạnh: “Mạnh hơn bao nhiêu? Ngươi không ngại thì cứ thử xem.”
Thủ lĩnh kỵ binh Dạ Trì nói: “Ngươi không nên đi cứu hắn.”
“Phí hoài tiền đồ vô lượng của mình!”
Việt Thiên Phong đột nhiên giận dữ: “Nhạc soái hộ quốc bị oan, mười hai đạo thánh chỉ triệu hồi Nhạc soái về triều phong làm pháp tướng chân thân, triều đình như vậy thì có tiền đồ cái rắm gì!”
Bầu không khí xung quanh dần trở nên căng thẳng, đối đầu lần nhau, cả hai bên đều đang tìm kiếm khe hở trong luồng khí của đối phương. Hôm nay độ ẩm cao nên dưới sát khí của hai bên đã ngưng tụ thành mưa rơi tí tách, hạt mưa rơi xuống khôi giáp bắn tung tóe lên thành bọt nước.
Tiếng đao lanh lảnh vang lên.
Kỵ binh Dạ Trì với hoa văn đám mây đồng loạt rút đao.
Thanh đao dài và sắc bén của họ từ từ rút ra khỏi vỏ như hòa vào bóng tối dưới đêm đen, không khí xung quanh lập tức lạnh đi vài phần, ngay sau đó, kỵ binh Dạ Trì đột ngột hành động!
Ầm vang như sấm!
Bọn họ hóa thành những bóng mờ tách nhau ra trong chớp mắt, sau đó mỗi người tìm một vị trí thi triển chiêu thức bổ trợ lẫn nhau, trong đêm mưa những đường sáng rực rỡ bổ xuống. Việt Thiên Phong đột nhiên cười lớn, cổ tay khẽ động, những mũi tên lơ lửng trong không trung đột nhiên xoay ngược lại.
Những mũi tên dày đặc trong chớp mắt hướng về phía đám kỵ binh Dạ Trì và xạ thủ tiền phương.
Hóa thành một con Thương Long trong không trung!
“Dạ kỵ binh, các ngươi đã xem thường ta rồi!”
Việt Thiên Phong cười lớn, cổ tay khẽ động, tiếng rít của những mũi tên trong không trung tụ lại một chỗ thành tiếng gầm gừ to như tiếng rồng ngâm.
Chỉ trong chớp mắt, những mũi tên xuyên qua dàn xạ thủ tiền phương mang theo máu thịt, ngay lập tức máu chảy đầy đất. Lưỡi đao của kỵ binh Dạ Trì đã đến, nhưng không thể chém xuyên qua da của Việt Thiên Phong. Người đàn ông to lớn này đột nhiên xoay người, một tay nắm lấy đầu của một kỵ binh Dạ Trì ấn mạnh lên vách tường miếu sơn thần, rồi xoay người, để lại vết máu thịt trên tường.
Sau đó hắn giơ ném, tên kỵ binh Dạ Trì kia bay đi rồi nặng nề rơi xuống đất.
Tay phải của hắn ta nắm lấy thanh đao của tên kỵ binh Dạ Trì kia, chặn lại những lưỡi đao khác đang chém tới. Cổ tay khẽ động, lưỡi đao trượt xuống lưỡi đao của kỵ binh Dạ Trì khác rồi trực tiếp chém đứt nửa cánh tay của tên kỵ binh đó.
Máu thịt văng tung tóe.
Hắn ta cao lớn, cầm thanh đao xông vào chiến trường. Thanh đao dài và sắc bén này chủ yếu dùng để đâm, nhưng hắn lại sử dụng nó như một lưỡi đao nặng để chém, tạo nên những tia sáng lạnh lẽo trong màn đêm, như sư tử ngẩng đầu đứng giữa bầy sói.
Dù đã mất đi sức mạnh của pháp tướng, Việt Thiên Phong vẫn mạnh hơn những kỵ binh Dạ Trì này.
Như một cuộc tàn sát, từng nhát đao bổ chết đám kỵ binh mất ngựa. Những kỵ binh Dạ Trì đã bỏ ngựa để tránh Việt Thiên Phong nghe thấy tiếng ngựa, nhưng điều đó cũng làm giảm sức chiến đấu của họ. Bọn họ đã xem nhẹ sự dũng mãnh của Việt Thiên Phong và hung danh mà hắn có được từ trên chiến trường.
Mười hai kỵ binh Dạ Trì đều ngã xuống trong đêm mưa.
Trên người Việt Thiên Phong có thêm vài vết thương, hắn ta giơ tay vuốt ve thanh đao đã chém đến lõm thành nhiều vết, thì thầm: “Là một thanh đao sắc, nhưng tiếc thay, đao cũng như người, không có căn cốt thì chỉ có thể xem là vũ khí gϊếŧ người, không thể gọi là danh khí.”
Tên kỵ binh Dạ Trì bị hắn cướp đao vẫn còn sống, nhưng mặt mày méo mó, máu thịt lẫn lộn, cố gắng bò về phía trước. Việt Thiên Phong định kết liễu gã ta, nhưng lúc này hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng khí yếu ớt khác.
Mắt hổ quét qua, hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé co ro trong con hẻm bên đường.
Lý Quan Nhất.
Nãy giờ cả hai bên đều tập trung vào đối phương nên đứa trẻ yếu ớt này vô thức bị bỏ qua, nhưng bây giờ khi chiến cục hạ màn, sự hiện diện của Lý Quan Nhất không thể che giấu được nữa. Cậu vốn đến đây để học võ, nhưng lại chứng kiến cuộc chiến giữa kỵ binh Dạ Trì tung hoành thiên hạ của Trần quốc và người đàn ông này.
Tên kỵ binh Dạ Trì bị thương bò về phía cậu theo bản năng, máu thịt lẫn lộn.
Dưới màn mưa mang ánh trăng, Việt Thiên Phong cao lớn tay cầm đao, người đầy máu nhìn Lý Quan Nhất, trong đầu tự nhiên nghĩ đến khả năng đầu tiên - liệu có phải Lý Quan Nhất đã dẫn đám người này đến, nhưng hắn ngay lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó, trong lòng lại dâng lên một chút sát ý.
Người nhân từ không thể cầm quân, tay hắn ta đã nhuốm đầy sát nghiệp, hào sảng là hào sảng nhưng tuyệt đối không phải là người nhân từ gì.
Lúc này bản thân hắn đang tàn sát kỵ binh Dạ Trì, cộng thêm chuyện của Nhạc soái bị tên kỵ binh kia tiết lộ để cho đứa trẻ này nghe thấy, e rằng sẽ làm hỏng đại kế. Việt Thiên Phong cúi mắt hổ, tiếng mưa ngày càng lớn, khí thế cũng càng đáng sợ, tên kỵ binh Dạ Trì cố gắng lê lết đến bên cạnh Lý Quan Nhất, thở hổn hển.
Lý Quan Nhất nhìn Việt Thiên Phong trong màn mưa, lại nhìn kỵ binh Dạ Trì với tay áo hoa văn đám mây trước mặt mình, cậu nhận ra tên kỵ binh Dạ Trì này chính là gã thanh niên kiêu ngạo ban ngày. Khí tức đỉnh thanh đồng lưu chuyển, cậu có thể thoáng thấy đôi mắt con rồng lửa đang nổi lên tia máu, cậu biết rằng mình đã nghe những điều không nên nghe, thấy những điều không nên thấy, nên đã kích động sát ý của người đàn ông này.
Việt Thiên Phong cầm hoành đao, nói: “Ngươi đã nhìn thấy, cũng đã nghe thấy.”
“Ta thực sự là một ác phạm tày trời.”
Chàng trai trẻ gật gật đầu.
Sát ý trong lòng Việt Thiên Phong dần dâng lên, kiên quyết.
Nhìn đứa trẻ mặt mày tái nhợt, đôi mắt đen láy trước mặt, hắn thầm thở dài.
Chỉ là một đứa trẻ yếu đuối.
Dạ kỵ binh nhận ra Lý Quan Nhất và Việt Thiên Phong quen biết nhau, chúng như bắt được lấy tia hy vọng cuối cùng.
Đưa tay tóm lấy áo của Lý Quan Nhất, chúng muốn bắt giữ cậu, nhưng vạt áo bị kéo ra để lộ hình xăm độc trên ngực.
Đồng tử đám kỵ binh Dạ Trì co rút.
Độc này là!!!
Sau đó hắn ta thấy đứa trẻ yếu đuối này đột nhiên đưa tay ấn vào eo, ngay lập tức, một tia sáng xanh lóe lên, hai tay Lý Quan Nhất cầm thanh đoản kiếm đâm mạnh xuống tên kỵ binh Dạ Trì bên dưới, khí cơ hộ thể của tên kỵ binh Dạ Trì như không tồn tại, thanh kiếm ngắn đâm thẳng vào cổ họng gã ta.
Sau đó rút mạnh ra, lại một nhát kiếm nữa đâm vào tim gã.
Do dự một chút, Lý Quan Nhất lại rút đoản kiếm ra, nhắm vào bên ngực phải đâm thêm một nhát nữa.
Máu nóng bắn ra hòa lẫn với nước mưa lạnh lẽo, làm ướt đẫm hoa văn đám mây, đêm mưa mười năm trước dường như trùng khớp với hiện tại, Việt Thiên Phong sững sờ, sát khí tan biến, hắn nhìn thấy cậu thiếu niên thanh tú đang thở hổn hển, sau đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt dính máu tươi lộ ra một nụ cười nhợt nhạt:
“Bây giờ, chúng ta là đồng phạm rồi.”