Dịch: Kha La Na
Đại cậu nói xong câu này, khoát khoát tay rồi biến mất ngay trước mắt Lý Quan Nhất.
Cậu nhìn quanh không phát hiện ra dấu vết gì, đành gật đầu lớn tiếng nói: "Vậy giờ Ngọ đêm nay ta sẽ đến."
Chỉ còn tiếng vọng lại trống rỗng, lúc này cậu mới xác định được rằng dù đại cậu có ở đây đi nữa cũng sẽ không lộ diện.
Lý Quan Nhất đi loanh quanh bên ngoài một vòng rồi mới trở về nhà.
Nhà của họ ở Quan Dực thànhh là một tiểu viện nhỏ khá lâu năm, Lý Quan Nhất chậm rãi bước vào, dùng củi đã chẻ sẵn nhóm lửa, vo gạo nấu cơm.
Khói bếp bốc lên, mùi cơm chín từ từ lan tỏa, nấu chín cơm cậu lại xào hai món rau, hôm nay là ngày khai trai (1), cậu cũng hầm một con gà mái già, còn chưng thêm canh trứng gà nữa.
Không cần Lý Quan Nhất gọi, cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt một tiếng, một người phụ nữ mặt mày tái nhợt nhưng thần thái hoạt bát linh động vịn cửa bước ra.
Đó là thẩm nương của Lý Quan Nhất.
Trong tám năm qua, bà là người luôn chăm sóc cho cậu.
Hai năm trước, vết thương và bệnh tật trên người bùng phát khiến bà ngã xuống, khi đó Lý Quan Nhất mới mười tuổi đành dựa vào chút kiến thức toán học còn sót lại từ kiếp trước đi tính toán sổ sách cho người ta kiếm chút tiền lẻ. Mỗi ngày sau khi làm việc xong cậu lại về nấu cơm, tất cả đều vì báo đáp sự chăm sóc của thẩm nương trong tám năm trước đó.
Tình cảm con người mà, tám năm gian khổ đó đổi lấy hai năm chăm sóc tận tình này.
Lý Quan Nhất vẫn còn nhớ lần đầu tiên chất độc bùng phát, cậu đau đớn đến mức ngất đi.
Thống khổ như người bị động kinh, phải cẩn thận để không cắn đứt lưỡi vì đau. Giác quan của một đứa con nít lại càng nhạy cảm hơn người lớn, khi đó cậu mới ba bốn tuổi, lòng bàn tay có thể cảm nhận được những sợi lông tơ bé nhỏ trên cánh hoa, có thể ngửi thấy hương hoa xuân trong gió, vì thế nên đã đau đến mức ngất đi.
Như rơi vào vực sâu không đáy, bước hụt trong giấc mơ, cứ thế mà rơi xuống mãi.
Cậu mơ hồ cảm giác được có người nắm tay mình, có chất lỏng ấm nóng chảy vào trong miệng như một dòng sông lửa nóng bỏng từ từ áp chế cơn đau lạnh lẽo kia, sau đó Lý Quan Nhất mơ màng ngủ thϊếp đi.
Đợi tới khi cậu tỉnh lại, gió thổi qua ngọn cây, sao Bắc Đẩu treo cao trên bầu trời xanh, tiêu điều lạnh lẽo, cậu gối đầu lên gối của thẩm thẩm, ngẩng đầu nhìn ánh mắt ấm áp của người phụ nữ này, thấy dấu răng rỉ máu trên cổ tay bà và cũng cảm nhận được mùi máu tanh trong miệng mình.
Lúc đó thẩm thẩm cưỡi ngựa mang theo cậu, biết lúc cậu phát bệnh đã ngã từ lưng ngựa xuống đất, bà thương cậu, không nỡ dùng vải nên chỉ đành dùng cổ tay mình nhét vào miệng Lý Quan Nhất, khi cơn đau trở nên dữ dội cậu đã cắn mạnh tạo thành vết thương lớn, may mà không làm tổn thương đến động mạch, sự ấm áp trong cơn đau khi đó hóa ra chính là máu của thẩm thẩm.
Lúc đó cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời đầy sao sau lưng người phụ nữ xinh đẹp, bà mỉm cười hỏi cậu đã đỡ hơn chưa? Ánh sao và trăng xuyên qua ngọn cây rọi lên gương mặt bà, bóng cây khẽ đung đưa, trên cổ tay bà vẫn còn vết thương nhưng bà vẫn cười, vuốt vuốt trán đứa trẻ, hát bài hát mà các bà mẹ ở Đông lục thường hát ru cho con ngủ.
Đêm hôm đó Lý Quan Nhất đã ngủ rất ngon.
Đó đều là những ký ức đã qua, bây giờ Lý Quan Nhất mười hai tuổi đang múc một bát canh cho người phụ nữ mặt mày tái nhợt, cẩn thận đặt xuống rồi đưa đôi đũa qua cho bà.
Người phụ nữ có đôi mày thanh tú uống một ngụm canh, mỉm cười nói:
"Vẫn là món Ly Nô Nhi làm ngon hơn, tay nghề của thẩm nương không bằng được."
Lý Quan Nhất nhướng mày.
Ly Nô là nhũ danh của Lý Quan Nhất. Nhiều đứa trẻ xuất thân thế gia quan lại thường có chữ Nô phía sau nhũ danh, đây không phải là sự sỉ nhục gì. Ví dụ như Vương Hiến có nhũ danh là Quan Nô, Tống Vũ đế Lưu Dụ của Nam tiền triều nhũ danh là Ký Nô. Có điều Ly Nô nghe càng thân mật hơn.
Ly Nô chính là con mèo, mèo Ly Hoa (2). Gọi vậy như thể người lớn gọi cậu là mèo con khi còn nhỏ vậy. Lý Quan Nhất từng nghiêm túc bày tỏ rằng mình đã lớn rồi, đừng gọi như vậy nữa, nhưng lại bị thẩm nương cười đùa và dùng giọng điệu thân mật gọi cậu là Ly Nô ba ngày liền.
Cậu sớm biết rằng tính cách của thẩm thẩm không hề mềm mỏng như vẻ bề ngoài.
Sau nhiều năm chung sống, Lý Quan Nhất đã tìm ra cách ứng phó với thẩm thẩm nhà mình. Cậu chỉ cần cúi đầu, múa đũa như bay, ăn cơm một cách lặng lẽ là sẽ khiến bà mất hứng. Cũng may đồ ăn Lý Quan Nhất nấu rất ngon.
Tuy nhiên cũng không thể so sánh với những đầu bếp nổi tiếng dày công luyện tập được.
Củi trong bếp cháy mạnh tỏa ra hơi nóng, nồi sôi sùng sục, sáng sớm nay, gà mái vẫn đang mổ thức ăn, rau dưa phía ngoài thôn vẫn còn đọng sương sớm nên đồ ăn nấu ra rất chi là ngon, ăn no uống đủ xong xuôi Lý Quan Nhất bắt đầu dọn dẹp.
Sức khỏe của thẩm nương ngày càng kém, gần đây Lý Quan Nhất không để bà làm những việc này nữa.
Sau khi làm xong những việc nhỏ này, như thường lệ Lý Quan Nhất lấy cây đàn trên vách tường gỗ ọp ẹp xuống rồi bắt đầu gảy đàn dưới sự chỉ dẫn của thẩm nương. Tiếng đàn du dương, lúc thì trong trẻo lúc thì mạnh mẽ, khá là điêu luyện.
Khi thẩm nương phát hiện Lý Quan Nhất thành thục trước tuổi đã bắt đầu dạy cậu chơi đàn.
Cầm kỳ thư họa.
Dù trong những năm tháng phiêu bạt khắp nơi thì việc này cũng không hề bị gián đoạn.
Thẩm nương nói rằng mình không giỏi võ nghệ, duy có mấy thứ này là bà chơi khá tốt. Chỉ cần Lý Quan Nhất học được năm ba phần, sau này có thể dựa vào tiếng đàn để nuôi sống bản thân. Còn nếu thật sự không được nữa, Ly Nô nhà ta đẹp trai thế này, thêm cầm kỳ thư họa thông thạo thì ăn chút cơm mềm (3) cũng có thể tự tin hơn.
Lý Quan Nhất nhấn mạnh rằng ‘là nuôi sống cả hai người chúng ta’ thì thẩm thẩm chỉ cười rồi đưa tay xoa xoa làm tóc cậu rối tung lên.
Cây đàn này thẩm thẩm vẫn luôn mang theo bên mình, thân đàn thẳng tắp, âm thanh trong trẻo, chỉ có phần đuôi bị cháy xém như thể được cứu ra từ đám cháy.
Khi cậu gảy đàn, thẩm nương cầm một cuốn sách, yên lặng ngồi thu mình trên ghế, mắt khép hờ, tay áo rộng thùng thình rủ xuống để lộ ra cổ tay gầy gò trắng ngần. Cả người bà như được bao bọc bên trong áo choàng, trông rất yếu ớt. Bỗng nghe thấy tiếng đàn sai, bà lười biếng mở mắt ra, cuốn sách trong tay nhẹ nhàng gõ lên đầu cậu nói: “Đàn sai rồi, Ly Nô Nhi.”
“Sao thế, có tâm sự gì à?”
Lý Quan Nhất đương nhiên là vì hoa văn đám mây lại xuất hiện, vì chiếc đỉnh sắp đầy và độc tố trên người cậu có khả năng được chữa trị mà tâm trạng hơi xao động. Chỉ một chút mất tập trung đã bị thẩm nương phát hiện. Chuyện độc tố và chuyện mình mạo hiểm không thể nói ra, khi cậu còn đang do dự thì thẩm nương đã bật cười.
Bà cười, đôi mắt màu hổ phách nhìn cậu, cuốn sách trong tay chạm nhẹ vào vạt áo cậu rồi trượt xuống chạm vào chỗ đầu gối, bà nói: “Con ghét nhất là giặt đồ, bình thường thấy đất bùn đất đều sẽ tránh ra xa, sợ bắn bẩn.”
“Có người đến tiệm thuốc gây sự à?”
Thẩm nương dựa vào ghế, một tay chống cằm: “Hồi Xuân đường có quan hệ với phủ nha, còn thuê về ba võ phu luyện thể nữa.”
“Người dám gây rối ở Hồi Xuân đường rất ít, người khiến con mất tập trung, để ta đoán thử xem, đã gặp kẻ thù của chúng ta phải không?”
Lý Quan Nhất há há mồm rồi bất đắc dĩ thở dài. Người phụ nữ này đã dẫn cậu trốn đông trốn tây bình yên vô sự suốt mười năm nay, tâm tư rất tinh tế. Tính cách cẩn trọng của cậu hiện giờ đều là học từ thẩm nương cả, cậu đáp:
“Biết ngay là không giấu được thẩm mà.”
Sau đó cậu kể lại mọi chuyện một lượt, chỉ giấu đi chuyện đỉnh thanh đồng. Người phụ nữ suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói:
“Pháp tướng Xích Long… Đêm đến học võ, nếu đúng như lời hắn ta nói thì… có thể.”
“Về phần đám kỵ binh vân mây kia.”
“Chúng ta cũng đã đến nơi này được hai năm rồi, thêm vài tháng nữa sẽ phải rời đi, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, sau này con hãy cẩn thận tránh xa bọn chúng một chút.”
“Nếu như không may đυ.ng phải thì đừng tức giận, nhẫn nhịn một chút không sao cả.”
“Có câu ‘tìm chỗ khoan dung mà độ lượng’, ‘lùi một bước để thong dong tự tại’, hơn nữa con còn nhỏ, đừng nên hơn thua với người khác khi ở ngoài…”
Giọng người phụ nữ êm ái ấm áp, những lời khuyên của bà luôn khiến Lý Quan Nhất nhớ tới người mẹ ở kiếp trước của mình. Mỗi khi cậu xa nhà, mẹ sẽ luôn nhắc nhở cậu nên tránh gây gổ với người khác, thậm chí là né tránh cũng được. Khuôn mặt của cháng trai trẻ không khỏi trở nên âu sầu.
Bỗng nhiên cậu nhận thấy một vật gì đó được đặt vào tay trái mình. Đó là một lượng bạc.
Một luồng khí lạnh bất chợt ùa đến. Ngẩng đầu lên, cậu thấy trong tay thẩm nương đã có thêm một thanh đoản kiếm có vỏ, vỏ kiếm mang phong cách cổ xưa, Lý Quan Nhất thoáng ngây người. Thẩm nương rút vỏ kiếm ra, lưỡi kiếm dài chừng một cánh tay tỏa ra thứ ánh sáng trong suốt mờ ảo.
Thẩm nương mỉm cười nhẹ nháng vung kiếm chém xuống một nhát, chiếc bàn gỗ lặng lẽ bị cắt đứt một góc. Sau đó, bà nghiêng kiếm chém một đường, chiếc nồi sắt cũ liền bị chém đứt lăn vòng rơi xuống đất, cũng không hề phát ra tí âm thanh nào.
Trên lưỡi kiếm là những hoa văn đám mây dày đặc do rèn đúc mà ra, mặt trước và mặt sau đều có hai mật văn.
Loại văn tự này thẩm nương đã từng dạy cậu.
Mặt trước là "Mộ Dung", mặt sau là hai chữ "Thu Thuỷ".
Đó là tên của thanh đoản kiếm.
Cũng chính là tên của thẩm nương.
Cái tên này luôn khiến Lý Quan Nhất liên tưởng đến gia tộc Mộ Dung danh tiếng. Gia tộc Mộ Dung ở châu thứ mười tám Giang Nam, đó là vùng đất mà Trần quốc đã đánh mất mười hai năm trước, cũng là phương hướng mà bọn họ vẫn đang bôn ba ẩn núp để dần tiếp cận.
Mộ Dung Thu Thuỷ đặt thanh kiếm vào tay phải cháng trai trẻ, nhẹ nháng nói:
"Đàn ông không thể vô mưu. Nếu có thể giải quyết vấn đề bằng tiền thì dùng tiền, cầu xin tha thứ một tiếng cũng không phải xấu hổ."
"Đàn ông không thể không có hung tính, nếu bọn họ vẫn không chịu buông tha thì hãy dùng kiếm."
Lý Quan Nhất vô thức hỏi: "Không phải thẩm nương từng nói, nhẫn nhịn một chút để tự tại, tránh một chút trời cao biển rộng, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện sao?"
Cậu thấy vị thẩm nương xinh đẹp của mình mỉm cười nhẹ, ngón tay chỉ vào giữa trán mình, nói:
"Ly Nô Nhi ngốc nghếch của ta à, đó chỉ là từng nói mà thôi."
Tiếng bà khựng lại một chút, lông mày nhướng lên, trên khuôn mặt bỗng nhiên tràn đầy thần thái:
"Cái đó… chết tiệt."
…………
Nửa đêm.
Việt Thiên Phong ngồi trong miếu sơn thần, miệng ngậm một chiếc xương gà, khoanh chân ngồi chờ.
Hắn ta đã giữ lời hứa chờ đứa trẻ ở đây, còn chuẩn bị sẵn một bộ công pháp thượng thừa nhất mạch binh gia, chỉ cần đứa trẻ đến hắn sẽ truyền thụ cho nó.
Tuy nhiên, đứa trẻ đó sẽ đến chứ?
Đột nhiên, vành tai của hắn khẽ động.
Việt Thiên Phong mở bừng mắt.
Có người đến.
Là kẻ địch!
Bên ngoài có người hạ giọng quát khẽ:
"Bắn tên!!!"
…………….
Ngày khai trai: ngày tín đồ Phật giáo ăn mặn trở lại sau thời gian ăn chay
Mèo Ly Hoa: giống mèo vân báo, thường được gọi là mèo Dragon-Li hoặc mèo Li-Hua
Ăn cơm mềm: từ lóng trong tiếng Trung, ý chỉ việc ăn bám nữ giới