Thái Bình Lệnh

Chương 2: Rồng và Đỉnh

Dịch: Kha La Na

Lúc nhìn thấy hoa văn đám mây này, những việc đã trải qua của mười năm trước như được tái hiện trước mắt Lý Quan Nhất.

Cậu mai danh ẩn tích, trốn chui trốn nhủi bên ngoài suốt mười năm. Mười năm này cũng được xem là sóng yên gió lặng. Nhưng bây giờ, sự bình lặng như bọt nước hư ảo đấy lại bị phá vỡ, hoa văn hình đám mây mười năm trước lại xuất hiện lần nữa, mùi máu tanh quanh quẩn nơi chóp mũi. Bàn tay của tên tráng hán kia như thể được làm bằng sắt, dù cho Lý Quan Nhất đã cố gắng giãy thoát ra nhưng không có tác dụng gì.

Tay kia của tên tráng hán nắm chặt thanh dao bên thắt lưng, đôi mắt hổ đầy sát khí quét ngang trái phải.

Xung quanh không một ai dám lên tiếng, chỉ có tiếng kêu la đau đớn và tiếng thở hổn hển của ba võ phu mà thôi.

Tiếng kêu đau thất thanh này càng khiến cho sắc mặt mọi người tái nhợt.

Đây là tiệm thuốc lớn nhất phố cổ phía đông Quan Dực thành. Ba võ phu được thuê về bảo vệ nơi này ngày thường đều cầm cối xay để luyện sức, bọn họ có thể dễ dàng đốn hạ thân cây to bằng miệng bát chỉ với một đao, thế nhưng giờ bị đá cho một cái lại nằm bò cả buổi không đứng dậy nỗi, mọi người chỉ biết bụm miệng với vẻ mặt hoảng sợ.

Nhìn chàng trai trẻ bị túm cổ nhấc lên, trong mắt họ đầy sự thương xót.

Duy chỉ có ông chủ của Hồi Xuân đường là vội vàng khúm núm chạy tới, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, giữ lấy cánh tay của tên tráng hán rồi nhét một túi tiền căng phồng vào ống tay áo hắn ta, vừa cười lấy lòng nói:

"Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi, có phải quân gia ngài đã hiểu lầm đâu đó rồi không?"

"Hồi Xuân đường của chúng tiểu nhân tuy nhỏ nhưng là cửa hiệu lâu đời ở Quan Dực thành này, luôn tuân thủ pháp luật, sao có thể che giấu trọng phạm triều đình được? Có phải đã hiểu lầm gì hay không? Chúng ta từ từ nói được chứ."

"Đứa nhỏ này sức khỏe không tốt, sợ là chết người làm tay quân gia dính máu sẽ không may đâu ạ."

Đại hán trừng mắt mắng to: "Hừ, tên chó lợn già này dẻo mồm dẻo miệng quá nhỉ, ý ngươi là gia gia ta xử oan hay sao?"

Tùy ý vung tay ném bay Lý Quan Nhất, tay phải hắn ta nắm lấy túi tiền căng phồng rồi nhét vào trong áo choàng. Có lẽ là tiền của ông chủ đã đến đúng vị trí, Lý Quan Nhất cũng không bị va vào tường, chỉ ngã lên trên mặt bàn khiến chiếc bàn làm bằng gỗ dày nứt toác, chàng trai trẻ cũng nặng nề ngã xuống đất.

Ánh sáng đỏ sẫm bên trong chiếc đỉnh thanh đồng trước ngực cậu chợt lóe, Lý Quan Nhất chỉ cảm giác được lưng mình đau nhức, tuy chưa tổn thương đến phổi cơ mà e rằng đã bầm dập sưng tấy cả rồi. Cậu cố gắng trở người, nằm bò ở đó giấu mặt đi, tâm trạng thoáng chốc đã bình tĩnh trở lại——

Bọn họ không phải đến để tìm mình.

Ở bên kia ông chủ cố gắng nói chuyện, cầu tình đủ loại, thậm chí còn kể ra mối quan hệ của mình với vị đại nhân nào đó trong thành nhưng chẳng có tác dụng gì. Tên đại hán giơ tay lên, một nhóm tráng hán cầm đao lao vào Hồi Xuân đường ra sức lục soát, cả tủ thuốc cũng bị bới tung.

Chỉ trong thời gian một nén hương ngắn ngủi, Hồi Xuân đường đã trở thành đống hỗn loạn.

Các vị thuốc khác nhau chất đống trên mặt đất, mùi thơm của đủ loại thuốc lan tỏa, gian phòng nào cũng bị lục lọi bừa bộn. Sắc mặt các dược sư và đại phu trong Hồi Xuân đường tái nhợt, tay chân mềm nhũn, đứng đó há mồm như thể muốn nói gì đó, nhưng lại không có âm thanh nào được phát ra.

Lý Quan Nhất nằm trên mặt đất nhìn gã thanh niên kia cất bước tiến vào.

Tên đại hán bước vội về phía trước, cúi người hành lễ nói: "Đại nhân."

Gã thanh niên phe phẩy quạt, bước đến trước Lý Quan Nhất bằng đôi ủng không dính chút bụi nào, nhưng như thể là chán ghét đống dược liệu vương vãi trên mặt đất nên hắn ta đã giẫm hẳn lên lưng chàng trai trẻ để bước qua. Lưng Lý Quan Nhất vốn đã bầm dập sưng tấy, giờ bị giẫm lên thì đau đớn tột cùng nhưng cậu chỉ có thể nén tiếng kêu rầu rĩ lại trong cuống họng.

Quần áo của gã thanh niên sạch sẽ sang trọng, tay áo phải rũ xuống có hoa văn mây trắng dày đặc. Hắn ta thờ ơ hỏi:

"Không tìm thấy sao?"

Đại hán cung kính nói: “Bọn tiểu nhân đã tìm mấy lần, nhưng thực sự không tìm thấy.”

Ông chủ tiệm đứng bên cạnh cười bồi.

Gã thanh niên cũng không thèm nhìn mà chỉ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Xem ra tên trộm rất xảo quyệt, ông chủ…”

Ông chủ tiệm vội vàng đáp: "Vâng có tiểu nhân, ngài có gì phân phó ạ."

Gã thanh niên nhấc tay lấy một cuộn tranh ra rồi giũ mạnh về phía dưới để mở, sau đó nói: "Ngươi có từng trông thấy tên này không?"

Ông chủ tiệm nhìn chăm chú, phía trên cuộn tranh được phác họa vài nét vẽ ra một người đàn ông trung niên.

Râu tóc xoăn tít, đầu báo mắt vòng(1). Ngay cả trong tranh, hắn ta cũng mang theo khí phách bức người khiến người khác cảm thấy sợ hãi như thể đang trông thấy một con thương long hình người, ông chủ tiệm bị dọa cho run cầm cập, đáp một cách vô thức: "Không, không thấy, tiểu nhân không quen..."

Gã thanh niên nhìn ông, đáy mắt lóe lên tia sáng, hắn dùng bí thuật xác nhận đúng thật là ông chủ tiệm chưa từng nhìn thấy người đàn ông này.

Hơi nâng cằm, tên tráng hán đứng bên cạnh lấy ra một tờ giấy ném qua, hét lớn:

"Lấy ra đây cho gia gia tất cả thuốc được viết trên này!"

Gã thanh niên hờ hững nói: "Kẻ chạy trốn đã bị thương, cần những loại thuốc này để chữa."

“Thuốc ở đây đã được công gia trưng dụng, đợi đến khi bắt được trọng phạm sẽ trả lại đầy đủ cho ngươi.”

Ông chủ tiệm thầm than khổ, suýt nữa thì kêu thành tiếng.

Đồ đã vào miệng mấy tên quan gia này rồi thì làm sao có thể nhổ ra được?

Nhưng nhìn tên đại hán hung dữ kia thì ông nào dám nói lại, đành phải để những gã tráng hán cầm đao gom sạch thuốc mang đi, ngoài những dược liệu bình thường ra, bọn họ còn lấy đi phần lớn bổ dược như linh chi, nhân sâm. Ông chủ tiệm biết bọn chúng đang thuận tay làm tiền nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn, dám giận nhưng không dám nói.

Gã thanh niên mặc đồ đen hoa văn đám mây thong thả bước ra ngoài, theo sát phía sau là tên tráng hán. Hắn cúi người giúp chàng trai lên ngựa, sau đó nhìn xung quanh rồi đóng đinh cuộn tranh lên bảng hiệu của Hồi Xuân đường, cuộn tranh lăn xuống mở ra, hắn ta lớn tiếng nói: "Tên này là trọng phạm triều đình, có ý đồ cướp ngục. Phát hiện tung tích của kẻ này thì đến báo nha môn."

“Nếu là thật thì mỗi người sẽ được thưởng năm trăm lượng bạc.”

Một lượng bạc bằng một quan tiền, giá trị của bạc rất cao, một quan khoảng một trăm đến hai trăm tiền.

Năm trăm lượng, sợ là phải đến sáu bảy trăm nghìn tiền.

Mối ngon!

Nhưng những người ngoài cuộc đều biết ngay kẻ này có lẽ là một tên trọng phạm cực kỳ hung dữ độc ác, nói là cướp ngục, vậy thì cướp ngục ai mà lại có thể được định mức thưởng cao như vậy? Cơ mà dù thế nào đi chăng nữa, chắc chắn tên này phải cực kỳ nguy hiểm.

Đám người qua đường đến rồi đi như một cơn gió, trong phút chốc đã đi thẳng về hướng một tiệm thuốc lớn khác.

Tên tráng hán chạy nhanh như cưỡi ngựa, cười nói với gã thanh niên: “Đại nhân anh minh, tên giặc kia bị thương nặng, nhất định phải dùng những dược liệu này để chữa thương. Chúng ta quét sạch toàn bộ dược liệu của mấy tòa thành xung quanh đây, hahaha, để xem xem hắn chữa trị thế nào, sợ không cần đến chúng ta phải ra tay.”

Gã trai trẻ thờ ơ nói: "Võ công Việt Thiên Phong tuyệt thế, trên người lại có pháp tướng Long Hổ, xếp thứ bốn mươi hai trong Pháp Tướng bảng."

“Cho dù bị đại tướng quân và nữ kiếm tiên đương thời của Lô Châu Kiếm Lư liên thủ đánh cho bị thương đi chăng nữa thì hắn ta cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.”

“Hơn nữa, Vạn Lý Truy Tung khuyển cũng đã được phái đi.”

Tên tráng hán hơi giật mình rồi lập tức hiểu ra, cười nói: “Thì ra là vậy, ngoài mặt chúng ta đi tịch thu dược liệu là để bức Việt Thiên Phong lộ diện, nhưng thực tế thì chỉ là đang diễn một vở kịch làm mê muội hắn. Tốt nhất hắn nên chui đầu ra, còn nếu vẫn nghi ngờ lẫn trốn thì đợi đến khi Vạn Lý Truy Tung khuyển đến cũng có thể tìm ra hắn ngay lập tức!"

Gã thanh niên nói: "Còn có mục đích thứ ba."

Tên tráng hán kính cẩn lắng nghe.

Gã thanh niên chậm rãi nói: “Trong phủ nha đang thiếu ít thuốc.”

Hắn ta cưỡi trên lưng ngựa cao, nhìn xuống những người đi lại xung quanh, nhàn nhạt nói: “Chúng ta bảo hộ bách tính, không có những người như chúng ta sao bọn họ có thể sống tốt được?”

"Mượn một chút để dùng thôi."

“Vừa hay có cơ hội lần này nên không phải tìm cớ khác để lấy thuốc, tiết kiệm được công sức của cả ta và ngươi. Đồ của đám dân thường thấp kém này được ta và ngươi trưng dụng cũng có thể xem là ra sức cho đất nước, đó là vinh dự.”

…………

"Ui da, đau."

"Hic - nhẹ một chút, nhẹ nhàng thồi..."

"Đau quá."

Bên trong Hồi Xuân đường là một trận kêu rên, người thì thu dọn dược liệu, người thì đỡ ba võ phu dậy. Đại phu Trần lão đỡ Lý Quan Nhất dậy, xem xét phần lưng đầy vết bầm tím của chàng trai trẻ, thở dài nói: "Ngã không nhẹ, hên là không tổn thương đến phổi. May mắn đấy.”

"Ta sẽ kê một ít thuốc mỡ. Khi về bôi lên sẽ giúp ngươi dễ chịu hơn chút."

Lý Quan Nhất nhăn nhó vì đau khiến Trần lão bật cười.

Nụ cười trên mặt vị đại phu già chợt biến mất, ông nhìn ra ngoài và nói: "Haiz... Hành động hung hăng như vậy sợ là các tiệm thuốc và y quán trong thành đều sẽ tan hoang một phen. Chẳng biết là diễn trò cho ai xem, lại nữa rồi."

Lý Quan Nhất nói: “Chỉ cần không dính dáng đến chúng ta là được.”

Vị đại phu già thở dài: "Đúng thế, đám đề kỵ (2) luôn hoành hành ngang ngược như vậy. Những dược liệu này toàn là dưỡng khí với an thần, e là lần này làm vậy không phải vì phạm nhân chạy trồn gì, mà chỉ đơn giản là thiếu thuốc tu hành nên mới đến cắn chúng ta.”

Lý Quan Nhất nhận lấy thuốc từ đại phu, khẽ nhắc:

"Trần lão, tai vách mạch rừng."

Ông lão ngừng nói, đưa thêm ít thuốc bổ cho chàng trai trẻ, vỗ vỗ vai hắn rồi đi lo việc của mình.

Khách ở Hồi Xuân đường đều đã bỏ đi sạch, bầu không khí trong tiệm có chút u ám, Lý Quan Nhất bị thương nên về sớm. Trên đường về cậu mua một con gà nướng, một bình rượu lâu năm và mấy cái màn thầu rồi bước đi chậm rãi. Chỗ cậu ở tương đối xa nên trên con đường nhỏ hẻo lánh chỉ có mỗi mình cậu.

Trước mặt là miếu sơn thần đổ nát.

Cậu dừng bước.

Chiếc đỉnh thanh đồng ở ngực Lý Quan Nhất hơi nóng lên.

Ngọc dịch màu đỏ sẫm bên trong lạc ấn đỉnh thanh đồng dần được tích lũy, cảm giác lạnh buốt của chất độc bị xua đi, thay thế vào đó là nguồn sức sống mạnh mẽ. Chiếc đỉnh thanh đồng hơi sáng lên, một luồng khí tức dịch chuyển đến hai mắt giúp cậu có thể nhìn thấy sự tồn tại đặc biệt nào đó bằng mắt thường.

Cậu ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên ánh sáng màu xanh nhạt, chính giữa tầm mắt là một sinh vật lạ thường đang chậm rãi lượn vòng trên bầu trời miếu sơn thần.

Lân giáp đỏ thẫm lượn lờ theo mây trời, tồn tại một cách đầy thầm lặng, rặng mây như hòa với màn sương ở phía chân trời. Sau lưng là thành trì, là các thư sinh đang cưỡi ngựa xem hoa, là những mỹ nhân e thẹn rụt rè, là những chú ngựa đen lọc cọc bước trên con đường cổ, là hình ảnh đại phu lắc lắc đầu và lũ trẻ đang nô đùa chạy nhảy.

Tất cả đều ở phía bên dưới thân hình của sự tồn tại này.

Sự tồn tại đó vô cùng khổng lồ, ánh mắt nó đầy bình thản nhìn xuống chàng trai nhỏ bé đứng trước miếu thần.

Rồng.

Lý Quan Nhất bình tĩnh lại, cậu cảm nhận được lạc ấn chiếc đỉnh thanh đồng đang dần tích tụ ngọc dịch.

Cúi đầu không để ý đến con rồng, cậu bước vào miếu sơn thần, nơi mà cả năm nay không được mấy người đến.

Bên trong thần điện đổ nát, cậu ngẩng đầu lên, tầm mắt khéo léo dừng lại ở góc rìa khó phát hiện ra nhất.

Nơi đó có một gã ăn mày đang ngồi.

Hắn ta có dáng người cao lớn mà những gã ăn xin bình thường không thể nào có được, bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mày lỉa chỉa, sống lưng thẳng, lòng bàn tay to lớn thô ráp đặt trên đầu gối, râu tóc lay động trong gió. Hắn ta ngồi đó một cách an tĩnh và bình thản, như một con mãnh hổ lặng lẽ giữa màn đêm.

Hắn giống hệt như người trong bức chân dung treo ở Hồi Xuân đường.

………………………………

Mắt vòng: chỉ dáng mắt có quầng mắt/ bọng mắt to

Đề kỵ: võ sĩ quàng khăn đỏ ngày xưa