Dịch: Kha La Na
“Nhanh, nhanh lên!”
"Nhanh lên chút nữa!"
Trong màn đêm không một chút ánh sáng, con chiến mã đen như mực phi nước đại xông qua màn mưa trước mặt. Lý Quan lờ mờ tỉnh dậy như thể vừa trải qua một giấc mơ dài, trước mặt cậu vẫn còn vầng sáng mờ ảo của màn hình máy tính. Ngay sau đó cậu bỗng dưng cảm thấy ngực mình đau nhói giống như cả cơ thể rơi vào trong hố băng, đau đến run rẩy.
Ngay lập tức cậu nhận ra cơ thể mình đã bị biến nhỏ lại thành đứa trẻ.
Một người phụ nữ đang ôm lấy cậu phóng ngựa đi rất nhanh. Những đám mây đen trên bầu trời tan đi, cố gắng ngẩng đầu lên, nương theo ánh trăng, cậu nhìn xuyên qua bộ quần áo đang trùm lên người mình thấy được nơi xa, sau đó vô thức rùng mình.
Ở phía xa xa, một nhóm kỵ binh mặc áo giáp cổ xưa đang ghìm ngựa đứng im tại đó.
Đầu của những con chiến mã cao gần hai thước, phì phò hơi thở trắng khiến lá cây run rẩy. Đám kỵ binh trên lưng ngựa toàn thân mặc áo giáp, đầu đội mũ sắt che kín mặt, trên tụ tiễn (1) rũ xuống phía bên phải bộ giáp có họa tiết đám mây tinh tế.
Trầm lặng mà uy nghiêm, mây đen lại dần bao phủ chỉ để lại một chút sáng sao, mưa rơi tầm tã xuống trên áo giáp của bọn họ làm bắn lên tung tóe những tia nước nhỏ, dưới ánh sáng sao bọn họ như thể được bao trùm bởi một tầng sáng nhàn nhạt.
Kỵ binh được vũ trang đầy đủ.
"Kỵ binh Dạ Trì Trần quốc."
Lý Quan nghe thấy một giọng nói bên tai, ngay lập tức giọng nói đó bị cắt đứt bởi tiếng xé gió sắc nhọn, dường như cậu nhìn thấy bóng dáng của một con hổ trắng trước mắt. Lý Quan cảm thấy cơ thể mình đột nhiên bị ném đi, giây tiếp theo, vó ngựa đang phi nước đại bị một đường sáng chém đứt.
Tiếng hý dài thảm thiết vang lên, người phụ nữ ôm cậu lăn xuống con ngựa què.
Ôm chặt đứa bé, bà lăn trên mặt đất, đưa lưng về phía đội kỵ binh được trang bị trọng giáp đang giương cung.
"Ly Nô Nhi..."
Muôn vàn mũi tên xé gió lao tới.
Ngã.
Cạch!
"Tiểu dược sư, hoàn hồn rồi sao"
Thiên Khải năm thứ mười, bên trong tiệm thuốc lớn nhất Quan Dịch thành, Trần quốc.
Một bà lão gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn như thể vừa đánh rơi hàng ngàn mũi tên đang lao đến. Lý Quan hoàn hồn lại từ trong hồi ức, chậm rãi ngẩng đầu lên, nắng khẽ chiếu lên gương mặt cậu. Phía trước cậu là một bà lão đang muốn mua vài vị thuốc, Lý Quan đáp lại bà với nụ cười áy náy.
Cậu nhận lấy đơn thuốc rồi quay người mở tủ thuốc ra.
Thấy cuối cùng tiểu dược sư cũng đã bắt đầu bốc thuốc, bà lão mới không hối thúc nữa mà chỉ dùng ánh mắt đặc thù của người lớn tuổi đánh giá chàng trai trẻ từ trên xuống dưới. Mười ba tuổi, cao hơn những thiếu niên bình thường một chút, tuy gương mặt hơi vàng vọt nhưng ấn đường lại sáng sủa, ánh mắt có thần.
Hơn nữa nghe nói rằng thuật số của thằng bé cũng rất lợi hại, lại biết y thuật, v.v..
Là một đứa trẻ tốt.
Tiếc rằng trong nhà lại không có người trẻ, chỉ có mỗi một thẩm thẩm đang bệnh nặng.
Thật đáng tiếc...
Cơ mà vẫn có thể “chào hàng” chàng trai tốt này cho các cô bé khác.
Tên gì ấy nhỉ... Lý Nhất?
Hay là Lý Đại?
Bà lão suy tư.
Lý Quan lấy thuốc, tính tiền báo giá với nụ cười ấm áp trẻ trung, mà không hề biết rằng mình đã được cụ bà âm thầm cho vào danh sách thông tin được chia sẻ trong cuộc gặp gỡ giao lưu dưới gốc cây hòe lớn ở ngã tư đường.
Nụ cười đẹp đến nỗi bà lão không khỏi thầm nhắc đi nhắc lại chàng trai này vài lần trong danh sách ‘Những người trẻ tuổi thích hợp tiến cử’ của mình, đồng thời cũng đã nhớ ra tên của cậu.
Cái tên na ná như Trương Tam, Trịnh Nhị, Vương Ngũ…
Lý Nhất.
Nhưng không biết ai đã chắp thêm một bút, lập tức khiến nó nổi bật hơn so với những cái tên bình thường này.
Lý Quan Nhất.
Đúng vậy, tên là Lý Quan Nhất, một cậu bé ngoan.
Bà lão nhận thuốc, mỉm cười hỏi thăm xem cậu có đính hôn hay gì rồi không. Sau khi có được thông tin mình muốn, bà hài lòng xoay người bước đi, đẩy cánh cửa gỗ chạm khắc hoa lá ra, ánh nắng trải dài trên nền đất lát đá xanh, người đi đường qua lại tấp nập.
Bánh xe ngựa lăn nhanh về phía trước để lại dấu vết trên mặt đường, rèm xe bị gió thổi khẽ bay lên, có phu tử nho sinh ngồi thẳng thớm, có những cô gái dung mạo xinh đẹp mặc váy voan mỏng tay cầm quạt che môi.
Theo tính toán của Đại hoàng đế Trung Châu, lúc này hẳn là Thiên Khải năm thứ mười.
Nhưng hiện tại thì không ai để ý tới hắn ta.
Thiên hạ đã bị chia cắt hơn ba trăm năm.
Trần quốc chiếm cứ vùng Giang Nam ở Đông lục, có nước có cây, có văn hóa tốt, người đẹp, cảnh đẹp.
Mặc dù mười năm trước thất bại trước Tuyên quốc.
Nhưng còn có danh tướng Tiêu Vô Lượng dùng bảy ngựa xông trận, uy chấn cả thiên hạ.
Mà Quan Dực thành lại rất gần Giang châu, thủ đô Trần quốc, cưỡi ngựa nhanh chỉ mất một ngày là tới nên khá là phồn hoa sầm uất. Lý Quan Nhất thu lại tầm mắt từ phong cảnh phía ngoài, xoa xoa mi tâm, chắc là do nắng ấm buổi chiều ngày thu nên thực sự khiến tâm trạng con người ta trở nên uể oải.
Cậu lại nhớ tới chuyện xảy ra mười năm trước.
Đến lúc đổi ca, Lý Quan Nhất chậm rãi đi đến gian phòng phía sau tiệm thuốc, cởi chiếc áo choàng dài màu xanh trên người ra, thấy xung quanh không có ai, cậu mở vạt áo trong nhìn lên trước ngực, có một lạc ấn như cái đỉnh nhỏ mà chỉ cậu mới có thể nhìn thấy, phía trên lạc ấn được che kín bởi hoa văn quỳ long, hoa văn chim cá màu xanh đậm, bên trong đỉnh lại có ánh sáng đỏ rực đang chuyển động.
Mà ở xung quanh chỗ trái tim có những đường vân đen hội tụ lại, giống như những con rắn độc hung dữ vặn vẹo đang nhảy múa quanh đống lửa, tạo thành một sự tương phản kỳ lạ với làn da trắng như tuyết của cậu, người ta nhìn thấy sẽ giật mình vì trông nó tựa như huyết tế xưa cũ ở vùng man hoang cổ đại xa xôi.
Cổ xưa, điên cuồng.
Hoang dã, đẫm máu.
Đây là chất độc, cực độc, hoặc thứ gì đó chết người mà vu cổ để lại.
Này chính là di chứng của sự việc mười năm trước, cũng chính thứ kịch độc này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ chiếc đỉnh thanh đồng giúp cậu phá vỡ sự mơ hồ trong bào thai, đánh thức ý thức của người trưởng thành từ một đứa bé hai tuổi; cũng chính đỉnh thanh đồng đã ngăn thứ kịch độc đó lại, tuy rằng những lúc phát tác đau đến mồ hôi nhễ nhại, cậu chỉ ước có thể đâm đầu chết quách cho xong, cơ mà tốt xấu gì cậu cũng vẫn còn sống.
Nhưng dạo này tần suất độc tính bùng phát ngày càng nhanh.
Mười năm nay thẩm thẩm dẫn cậu đi khắp nơi khám chữa đại phu nhưng đều không có cách nào giải được độc, có thể thấy cậu sẽ chết vì đau đớn trước khi trưởng thành.
Sắc mặt Lý Quan Nhất hơi sa sầm.
Đột nhiên có tiếng ồn ào truyền tới từ phía bên ngoài.
Lý Quan Nhất lại nhìn vào phần ngọc dịch chiếm khoảng tám thành bên trong chiếc đỉnh.
Dù cậu biết là có nhìn kỹ thứ này thế nào đi chăng nữa thì nó cũng sẽ không đột nhiên tăng vọt lên, cơ mà vẫn không nhịn được cứ muốn xem đi xem lại.
Trước mắt chỉ có thể hy vọng chiếc đỉnh thanh đồng đã ức chế độc tính suốt mười năm nay sẽ xảy ra biến hóa sau khi ngọc dịch bên trong đỉnh đầy lên. Tốt nhất là có thể hóa giải hết lượng kịch độc trong người cậu, mà nửa tháng trước Lý Quan Nhất cũng đã có manh mối về cách thức tích lũy ngọc dịch bên trong đỉnh.
Tiếng ầm ĩ bên ngoài càng lúc càng lớn, Lý Quan Nhất cau mày, đã đến giờ tiếp khách rồi sao? Thay quần áo, đeo lên hông một chiếc thắt lưng màu xanh lá cùng một hồ lô chứa đầy nước, sau đó cậu cất bước ra ngoài, giơ tay vén rèm cửa lên và nói: "Trần bá, sao..."
Giọng nói đột ngột dừng lại.
ẦM!!!
Âm thanh trầm đυ.c dường như tóm lấy cổ họng của tất cả mọi người.
Ba võ phu mà tiệm thuốc thuê bị quẳng bay như bao tải, va mạnh vào bức tường bên cạnh Lý Quan Nhất rồi rơi bịch xuống đất, miệng hộc máu, sắc mặt trắng nhợt, đáy mắt đầy kinh hoàng.
"!!!"
Cánh cửa tiệm thuốc bị đá văng ra từng mảnh, phần cửa lớn chạm trổ rơi xuống đập thẳng vào tường.
Một người đàn ông to lớn đeo khăn trùm đầu, mặc áo choàng dài vạt xéo màu xanh vẹt, trên thắt lưng bằng sắt có giắc một thanh đao, đang hùng hổ tiến lên phía trước, tay túm lấy cổ áo của chàng trai trẻ Lý Quan Nhất vừa mới ngồi xổm xuống bên cạnh người bị thương, nhấc bổng chàng trai lên không, đôi mắt hổ quét nhìn xung quanh và quát lên:
"Thật to gan, dám che giấu trọng phạm triều đình!!!"
“Không sợ chết phải không?!”
Lý Quan Nhất bị nhấc bổng lên, thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, tầm mắt cậu nhìn về phía xa thấy được phía ngoài cửa có một gã thanh niên văn sĩ đang cưỡi ngựa, thắt lưng đeo kiếm, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào chàng trai đang bị tóm cổ, hô hấp khó khăn này. Ống tay áo bên phải của thanh niên kia có màu sẫm, rũ xuống, phía trên có thêu hoa văn hình đám mây tỉ mỉ.
Thật giống với đêm mưa tối đen của mười năm trước.
…
Tụ tiễn: kiểu tay áo truyền thống của TQ, phần cổ tay hẹp nhỏ để thuận tiện cho việc bắn cung.