Sống quen trên núi với tộc hồ ly nên Thanh Thanh không cảm thấy việc một nam nhân xa lạ bế mình có gì là kỳ cục.
Dù sao lúc trước cô luôn dùng hình dạng hồ ly trong tộc, được đủ các loại trưởng bối bế lên xoay vòng đã quen rồi, gần đây mới thành niên nên hóa hình người, ôm ở dạng hồ ly và dạng người cũng giống nhau, phải không ta?
Thanh Thanh cũng không rõ cái này lắm, thái thượng cũng không cho cô dung nhập ký ức của thân thể này, nói làm như vậy thì không giống tự đi trải nghiệm nhân sinh.
Mấy thông tin của thân thể chỉ chạy trong đầu hồ ly nhỏ như mấy dòng chữ phụ đề, vì thế Thanh Thanh đối với tập tục và thông tin của thế giới này vẫn còn mơ hồ cực kì.
Vậy cũng không sao, có gì cô không hiểu chỉ cần hỏi Lương Thành là được, nhìn anh ấy có vẻ cái gì cũng biết.
Lương Thành đúng thật là cái gì cũng biết, nhưng điều này không có nghĩa cái gì anh cũng nói thật cho Thanh Thanh biết.
Khó khăn lắm mới tìm được vợ nhỏ nên lúc nào cũng sợ cô tuột vào tay người khác.
“Tối muốn ăn gì?”
Nam nhân ôm thiếu nữ thơm tho mềm mại trong ngực đi lên bậc thang vẫn rất vững vàng, hai con mắt hẹp dài rũ xuống nhìn Thanh Thanh trông ôn nhu hiếm thấy.
Nếu mà có người quen của Lương Thành ở đây có lẽ suýt chút nữa không nhận ra anh là ai.
Lương tổng lạnh lùng khó đoán có liên quan gì đến hai chữ ôn nhu bao giờ đâu?
Nhưng mà nam nhân trước mắt Thanh Thanh thực sự là đang rất ôn nhu trìu mến, ánh mắt sắc bén làm cô giật mình lúc trước giờ đang híp lại vẻ thỏa mãn.
“Ăn gà nướng.”
Hồ ly thích gà nướng, Thanh Thanh cũng không ngoại lệ.
Thiếu nữ con hai mắt lại cười cười, đầu còn hơi dựa vào trên vai anh, bởi vì đang đi trên bậc thang nên hai tay không yên tâm ôm cổ anh càng chặt.
Môi đỏ căng mọng khi nói chuyện lúc mở ra lúc đóng vào thu hút ánh nhìn của Lương Thành.
Nhìn anh như đang chăm chú nghe cô nói chuyện, nhưng thực ra hai con mắt đã dính chặt lên cặp môi mọng nước kia không rời.
“Được.”
Còn anh thì muốn ăn môi của cô.
Không biết hỏi cô cho nếm thử một ngụm thì có được không nhỉ?
Hay anh có thể trộm dùng nó làm món ăn đêm?
Lương Thanh cũng không phải loại người có đạo đức quá cao, nhưng nếu cô không đồng ý thì anh có thể ngừng lại…
Sau đó sẽ nghĩ thêm cách để dụ cô đồng ý.
Bởi vì, thiếu nữ đang nằm ngay trong ngực anh bây giờ, nhìn cực kì dễ dụ.
Anh thấy điều này là một tín hiệu rất tốt, nhưng chỉ khi cô ở trong ổ của anh thôi.
Đi được một lúc đã vào trong nhà, Lương Thành dùng một tay bỏ giày ra thay bằng dép lê, tư thế sửa thành để cô ngồi lên một tay còn lại của mình, thuận tiện cũng thay dép lê trong nhà cho thiếu nữ.
Dép lê dùng cho khách có kích cỡ cực to, xỏ vào bàn chân trắng nõn của Thanh Thanh trông như trẻ em dùng đồ người lớn vậy.
Cảnh đẹp làm Lương Thành không nhịn được vươn tay ra nhéo ngón chân cô một cái cho đỡ thèm.
Mẹ nó, đến đầu ngón chân cũng đẹp, anh nhìn cũng muốn cắn một ngụm làm sao giờ.
Cảm xúc truyền đến từ ngón chân làm Thanh Thanh nhìn nam nhân đang ôm mình với cặp mắt mờ mịt.
Lương Thành vừa làm gì vậy?
Là không cẩn thận bóp vào chân cô à?
Mặc dù nhìn cô nhỏ xíu xỏ cái dép to rộng rất đáng yêu, nhưng Lương Thành không thể cứ để cô dùng nó mãi.
Cho dù anh cảm thấy cô cũng không cần phải đi đường làm gì.
Lương Thành vừa đi về phía ghế sô pha vừa lấy điện thoại ra gọi cho trợ lí, nhờ anh mua một đống đồ dùng nữ tính rồi chuyển đến biệt thự mình.
Nhìn thiếu nữ nhỏ xinh hai mắt to tròn trong ngực mình, Lương Thành ngập ngừng một chút rồi bắt đầu nói số đo cho trợ lí.
Trợ lí vừa kinh ngạc vừa giật mình nhận nhiệm vụ, bắt đầu đặt hàng rồi chuyển đến đúng địa chỉ, không dám chậm trễ một giây.
Trong nhà Lương tổng từ bao giờ có nữ nhân vậy, sao mà anh không biết?
Nhớ đến số đo mà Lương Tổng vừa đọc, ừm, ba vòng không tồi, nhưng mà chiều cao và kích cỡ chân nhỏ quá, cũng không biết bao nhiêu tuổi.