Bỏ qua ánh mắt khó xử của hai người đối diện, Tô Tiện Ý cúi đầu ăn canh đậu phụ, tuy canh hơi nguội nhưng tâm trạng cô lại khá thoải mái.
Ngay khi bầu không khí trong phòng lại rơi vào bế tắc, lại có người gõ cửa bước vào.
Vốn tưởng là người phục vụ, Tô Tiên Ý còn không ngẩng đầu lên, cho đến khi nghe thấy giọng nói đó:
"Xin lỗi, tôi đến muộn."
Trong trí nhớ, người đàn ông đó có một giọng nói rất hay, trầm nhưng không ngấy, pha chút giọng Bắc Kinh, khi nói chuyện luôn có vẻ lười biếng tản mạn.
Giống như một viên sỏi đột nhiên rơi xuống hồ, tuy lặng lẽ nhưng lại gây ra cuồng phong bão tố trong lòng cô.
Tô Tiện Ý cảm giác như có ai đó đang nhéo cánh cửa sinh mệnh của mình, hơi thở trở nên gấp gáp, bàn tay cầm thìa hơi siết chặt.
Nhịp tim trong giây lát như chậm lại nửa nhịp, giọng nói này giống anh ấy quá.
Chỉ là một giọng nói, lại dễ dàng làm cho tâm trạng cô hỗn loạn.
Cơ thể hơi cứng lại, quay đầu nhìn người tới...
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây, cài cúc cẩn thận đến tận cổ áo, trông kiêu hãnh mà lại hướng nội.
Anh đeo một cặp kính gọng vàng, đôi mắt đen dưới tròng kính sâu thẳm, sắc sảo.
Dáng vẻ điềm đạm, dường như bất khả xâm phạm.
"Ầm——" một tiếng.
Tô Tiện Ý chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng động lớn, trong lòng xao động.
Khuôn mặt quen thuộc đó bất ngờ xuất hiện, đập mạnh vào tim cô, chân tay cô tê dại, nhất thời như mất ý thức.
"Không phải nói bận việc, có thể không có thời gian tới đây sao?" Lục Thụy Cầm không có để ý tới sự bất thường của Tô Tiện Ý, mỉm cười đứng lên.
"Vừa bận xong, mọi người kết thúc rồi à?"
"Vẫn chưa, ngồi xuống trước đã, chị gọi phục vụ tới gọi thêm mấy món nữa."
"Không cần phiền thế đâu, vậy là đủ rồi."
"Thế thì ngồi đi..." Lục Thụy Cầm cau mày, phòng bốn người bây giờ thêm một người, đương nhiên là thiếu một chiếc ghế. "Cậu ngồi chỗ của chị trước, bên cạnh Ý Ý ấy, chị đi bảo phục vụ thêm ghế."
"Hửm?" Anh ấy dường như đang hỏi ai là Ý Ý.
"Giới thiệu với cậu, con gái của bạn thân chị, Tô Tiện Ý!" Lục Thụy Cầm cười giới thiệu, "Ý Ý, đây là người mà bác đã nhắc đến với cháu hồi nãy, cậu của Dự An, cháu cũng gọi theo nó đi."
“Ý Ý?” người đàn ông lẩm bẩm.
Cái tên này phát ra từ miệng anh, có một sự dịu dàng khó giải thích được.
Tô Tiện Ý khẽ cắn môi, cảm thấy dù anh có nói gì thì dường như cũng lọt vào tai cô.....
Đều khiến cho hai tai cô nóng bừng, mặt đỏ tim đập.
Tô Tiện Ý cứng đờ đứng dậy, đả kích tâm lý quá lớn làm cho cô cũng không biết mình đang làm gì.
Cơ thể cô cứng đờ, giọng run run trong cổ họng, thập giọng gọi:
"Chào, chào cậu."
Người đàn đáp lại một tiếng, lịch sự và xa cách.
Ánh mắt va vào nhau...
Tô Tiện Ý hơi ngây ra, nghe được nhịp tim của mình càng lúc càng lớn...
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại anh.
Cái năm mà cô thích Lục Thời Uyên, cô 19 tuổi.
____ ____ ____