"Au." Buổi sáng tốt lành, chủ nhân.
"A Kỳ, buổi sáng tốt lành."
Tiếng "cạch" khẽ vang lên, cánh cửa phòng mở ra, hư ảnh nhanh chóng thu mình vào trong lục lạc, một người phụ nữ trung niên mặc đồ ngủ màu kem bước vào, nhìn thấy đứa bé nằm trên giường với vẻ mặt tràn đầy yêu thương.
"Cục cưng tỉnh rồi à."
An Tuế xoa xoa gương mặt, mỉm cười rạng rỡ cùng giọng nói mềm mại ngọt ngào: "Mẹ, buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành, con trai ngoan."
Mẹ An kéo rèm mở cửa sổ thông gió, sau đó bế đứa bé lên, trong lòng ấm áp như một quả bóng bông mềm mụp, người còn tỏa ra mùi sữa thơm ngát khiến người ta không khỏi cảm thấy dễ chịu.
"Ngoan đi rửa mặt nhé."
Trong nhà vệ sinh, An Tuế ngoan ngoãn đứng trên ghế, tay nhỏ cầm cốc rửa mặt và bàn chải chăm chỉ đánh răng.
Mẹ An giặt những bộ quần áo mà con trai đã thay hôm qua.
An Tuế khi sinh ra đã gặp khó khăn trong quá trình chuyển dạ, bị nghẹn trong tử ©υиɠ quá lâu nên sức khỏe không tốt. Cho nên mọi việc liên quan đến bé con, mẹ An đều tự tay làm, tuyệt đối không nhờ vả người khác - bởi vì bà chẳng tin tưởng ai hơn chính mình.
An Tuế vệ sinh cá nhân xong, cẩn thận dựa vào bồn rửa bước xuống.
"Mẹ, con xong rồi."
"Tốt lắm, cục cưng vào phòng thay đồ lấy áo thun dài tay và quần yếm mặc vào nhé, được không?" Bà còn một chút việc, sẽ xong ngay.
"Được ạ." An Tuế ngoan ngoãn chạy vào phòng thay đồ, trèo lên chiếc ghế nhỏ lấy quần áo của mình.
Vì sức khỏe yếu lại không chịu được lạnh, quần áo của cậu bé hầu như đều dài tay, ngay cả mùa hè cũng thế.
Mẹ An phơi quần áo ra sân rồi đi đến phòng thay đồ, nhìn thấy An Tuế đã mặc xong, còn đang đi tất.
“Con trai ngoan thật.”
Mẹ An không tiến lại gần giúp đỡ, chỉ yên lặng đứng đợi bé con, xong xuôi mới dắt vào phòng ngủ.
Cạch.
Cánh cửa mở ra, một bóng người cao ráo mang khí chất thiếu niên đứng đó.
“Bé con dậy rồi à.”
“Anh cả.” An Tuế vừa bước ra từ phòng thay đồ, thoáng nhìn bóng hình ở cửa, lập tức buông tay mẹ An chạy đến, trên mặt tràn đầy nụ cười xán lạn.
“Con trai ngoan, chậm một chút.” Mẹ An gấp gáp nói, sợ An Tuế chạy nhanh quá lại ho.
An Bách Vân tiến lên hai bước, ngồi xuống ôm An Tuế lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng, giúp bé con điều hòa hơi thở.
“Chạy làm gì, anh cả đâu biến mất được.”
“Lần sau không được như vậy nữa.” An Bách Vân vờ tức giận nói.
“Dạ.” An Tuế ôm cổ anh gật đầu ngoan ngoãn: “Em biết rồi.”
Cậu bé đặt tay lên ngực, điều chỉnh nhịp thở.
“Đi thôi, xuống dưới ăn sáng.”
“Mẹ, đi thôi.”
“Được rồi.”
Xuống đến tầng dưới, ba An và ông nội An đang ngồi một góc trên sofa xem báo, nghe tin tức buổi sáng.
“Ông nội, ba, buổi sáng vui vẻ.” Cậu bé vẫy đôi tay nhỏ nhắn chào hỏi.
Ba An lập tức bỏ báo xuống, đi đến bế đứa con bé bỏng của mình, nhưng lại bị ông nội giành trước.
“Nào, cháu ngoan, buổi sáng vui vẻ, đến ông nội bế một cái.”
Ông nội cười hiền lành bế An Tuế vào lòng.
Bé con nhỏ quá, nhẹ đến mức khiến người ta đau xót.
“Cháu ngoan ngủ ngon không?”
An Tuế ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Nếu đêm qua không có lệ quỷ đến quấy rầy thì sẽ ngủ ngon hơn.
"Ơ kìa, ba, để con bế một lát.” Ba An vội nói, muốn giành lấy nhưng lại sợ làm tổn thương đến đứa nhỏ, ông sốt ruột muốn chết.
Có bản lĩnh thì sinh thêm một đứa đi, ôm con người ta như này là thế nào.
Ông nội An trừng mắt nhìn, ba An lập tức im bặt, thấy ba An đã yên phận mới bế cháu trai đến phòng ăn.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Ba An oán trách nhìn ông nội rồi lại nhìn sang vợ.
Người đàn ông cao lớn cường tráng, bây giờ lại bẽn lẽn như một cô vợ nhỏ.
Mẹ An bật cười, khoác tay chồng đi vào phòng ăn: “Đi thôi, ăn cơm nào.”
Vừa ngồi xuống ghế, mẹ An nghi ngờ hỏi: "Khoảnh Vân đâu rồi?”
“Chắc vẫn chưa dậy đâu.”
An Bách Vân múc bát cháo cho An Tuế trả lời, lại gắp cho cậu bé một cái bánh bao nhỏ và rau xanh luộc.
"Đứa nhỏ này ngủ như chết ấy, hôm qua ngủ cả ngày rồi.” Mẹ An lẩm bẩm định lên lầu bắt người, nhưng bị An Bách Vân ngăn lại.
“Để con, mẹ chăm em nhỏ đi.”
An Bách Vân lên lầu, không gõ cửa mà trực tiếp bước vào.
Căn phòng tối om, An Bách Vân không chần chừ kéo mạnh rèm cửa, làm ánh nắng chói chang rọi vào.
“Ưm… ai thế… sáng sớm làm phiền giấc ngủ của người ta.” Giọng nói trong trẻo ngáp ngủ vang lên, An Khoảnh Vân vừa mở mắt đã bị giật mình, ôm chăn co rúm lại.
“Ê... Anh nhìn gì mà nhìn." Cứ như muốn ăn thịt người ta ấy.
“Ba phút, bắt đầu đếm.” An Bách Vân không nói nhiều, liếc nhìn đồng hồ đeo tay lại lạnh lùng nhìn An Khoảnh Vân, sau đó rời khỏi phòng.
An Khoảnh Vân ngồi trên giường: “…”
"Chết tiệt!”
“Ba phút! Anh muốn gϊếŧ em à!”
An Khoảnh Vân lật người bật dậy, lao thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng thật nhanh, tiện tay lấy một bộ quần áo mặc vào rồi chạy xuống lầu.
Ba giây cuối cùng, cậu ta ngồi xuống bàn ăn, dựa lưng vào ghế thở hồng hộc, "Anh thật tàn nhẫn.”
An Bách Vân: “Bình thường thôi mà.”
An Tuế ngẩng đầu: “Anh hai, ăn cơm.”
An Khoảnh Vân lau sạch hạt cơm ở khóe miệng An Tuế, xoa nhẹ đầu bé: “Được rồi, anh hai ăn cơm.”
Trong khi ăn, ông nội An bỗng lên tiếng: "Có phải hôm nay Tuế Tuế đi bệnh viện khám sức khỏe không?”
Mẹ An gật đầu: “Đúng rồi ạ.”
Vì cơ thể yếu kém, mỗi thứ ba hàng tuần An Tuế đều phải đi bệnh viện khám sức khỏe, hôm nay đúng là thứ ba.
"Khoảnh Vân à, con rảnh không?”
"Dạ rảnh, trường cho con nghỉ.”
Năm nay cậu ta học lớp 12, mấy ngày Tết Trung thu được nghỉ nên có chút thời gian thư giãn.
“Vậy lát nữa con đi cùng mẹ con nhé.”
An Khoảnh Vân ăn bánh bao gật đầu: "Dạ được.”
Liên quan đến em trai, cậu ta nhất định phải đi.
“Con đưa các em đi, vừa hay con tiện đường.” An Bách Vân nói.
Ba An định xen vào nhưng lại cúi đầu húp cháo.
Đều tranh giành con trai của ông, quá đáng, quá đáng thật.
Sau bữa sáng, mẹ An cầm chiếc ba lô nhỏ xuống lầu, An Khoảnh Vân đang pha sữa cho An Tuế. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cậu bế An Tuế đi theo sau mẹ An ra khỏi biệt thự.
Trên con đường lát đá trước cổng, một chiếc Audi màu tối đỗ sẵn, An Bách Vân đang đứng cạnh cửa xe, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên tay cầm cặp công văn.
“Ba, không phải ba đi công ty sao?”
Ba An liếc mắt nhìn anh: "Không phải con cũng đi công ty sao?”
Ông muốn đưa con trai mình đi, có vấn đề gì à?
An Bách Vân không muốn cãi với ông, tự giác im lặng.
Không lâu sau, tiếng nói líu lo của An Tuế vang lên làm tan chảy trái tim mọi người.
“Ba, anh cả.”
Cả hai cùng lúc bước tới.
An Tuế nhớ ba mình, giơ tay nhỏ ra để ông ôm: “Ba, ôm con.”
“Nào, con trai ngoan, để ba ôm con.” Ba An bế An Tuế vào lòng, cuối cùng cũng được ôm đứa con ngoan của mình, ba An không nhịn được cười tịt mắt.
Ném cặp công văn cho An Khoảnh Vân, trực tiếp bế An Tuế lên xe, mẹ An theo sau.
Hai anh em bị bỏ lại, một người cầm chìa khóa đành lái xe, một người cầm cặp công văn tự giác ngồi ghế phụ.
Trên xe đang chạy, An Tuế ngồi trên ghế trẻ em, bên trái là ba, bên phải là mẹ.
Ba An nhìn thấy vẻ ngoài ngoan ngoãn đáng yêu của An Tuế, trong lòng không khỏi đau xót.
Đứa trẻ này từ khi sinh ra đến giờ đã phải chịu nhiều khổ sở, chỉ vừa hai tuổi rưỡi mà dáng người đã gầy thế này, còn thấp hơn các bạn cùng trang lứa, chỉ có khuôn mặt mũm mĩm này là nhờ họ chăm sóc mới có được.
Hằng ngày cũng không khóc không nháo, ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức khiến người ta mủi lòng.
Đặt tên cho cậu bé là An Tuế, cũng mong cậu bé tháng ngày bình an, khỏe mạnh lớn lên.