Vầng trăng tròn ẩn mình sau đám mây, không hé lộ chút ánh sáng nào. Sương mù mỏng manh từ cuối trời trôi tới dần bao quanh trên con phố, cùng với âm thanh xào xạc khiến cả con phố trở nên âm u bí ẩn.
Một vài con chuột đen bụ bẫm tụ tập quanh thùng rác, nhảy lên nhảy xuống không ngừng tìm kiếm thức ăn, kêu ríu rít như đang bàn tán điều gì đó.
Bộp, bộp, bộp.
Tiếng bước chân rõ ràng vang lên.
Bầy chuột đang bao quanh thùng rác chạy tán loạn, biến mất trong nháy mắt.
"Trời quỷ quái gì thế này, lạnh chết mất." Một người đàn ông đầu đinh mặc áo khoác da đen co ro đi nhanh trên phố, thỉnh thoảng lại hít hà.
Đi được một đoạn, hắn đột ngột dừng lại.
"Đoạn đường này mình vừa đi qua thì phải."
Người đàn ông nghi ngờ gãi đầu, hai mắt đảo quanh, chẳng lẽ mình lại đi lạc rồi?
Mỗi ngày hắn đều đi như thế, làm sao có thể nhầm được.
Người đàn ông tiếp tục rảo bước, nhưng rồi vẫn quay trở lại vị trí ban đầu.
Tim hắn thình thịch một cái.
Nhìn cái thùng rác quen thuộc, cột đèn quen thuộc, người đàn ông nuốt nước bọt, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi ngó nghiêng.
Chẳng lẽ xui đến mức gặp quỷ sao.
Nghe nói thời gian gần đây có nhiều người mất tích bí ẩn, đến giờ vẫn không tìm thấy tung tích.
Hắn run rẩy ôm chặt bản thân, cố gắng can đảm bước tiếp. Đi một đoạn không thấy thùng rác kia đâu, hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, chắc chắn do mình không để ý thôi."
Người đàn ông cười khổ, tự tin bước nhanh hơn, nhưng chốc lát lại nhìn thấy cái thùng rác màu xanh quen thuộc kia, chân hắn ta mềm nhũn.
Không, không thể nào.
Hắn sợ hãi nhìn quanh, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hoảng và tuyệt vọng, vội vàng rút điện thoại ra khỏi túi, vất vả gõ một tin nhắn nhưng không có tín hiệu.
"Cái quái gì thế này! Sóng đâu rồi!" Hắn hoảng loạn cầm điện thoại nhìn xung quanh.
Sóng, sóng.
Phù…
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, những túi rác trên mặt đất lăn lóc bay tứ tung.
Khà khà khà.
Một tiếng cười ma quái vang vọng khắp con phố, nghe rợn cả người.
Ai đó!
Kẻ nào nhát ma ông!
Hắn ta hoảng hốt nhìn quanh, sau đó quay đầu lại, một bóng người mặc đồ đỏ, tóc bay tung tóe lao đến trước mặt hắn. Đôi môi đỏ thẫm, làn da trắng bệch, và đôi mắt đen láy tròng trành nhìn hắn chằm chằm.
Á!!! Quỷ!!!
Hắn ngã vồ xuống đất, sau đó lồm cồm bò dậy rồi co dò chạy trốn.
“Chạy đi đâu được!” Nữ quỷ đuổi theo, không ngừng quấy rầy người đàn ông, khiến hắn ta sắp sợ đến phát điên.
Đừng đuổi theo tôi!
Nữ quỷ chơi xong thấy mất hứng, ả đưa tay ra bóp cổ hắn, chuẩn bị há miệng hút hồn phách của hắn ta để tăng cường quỷ lực của mình.
Nhưng người đàn ông vội vàng vơ một cây gậy bên đường, đánh mạnh vào đầu nữ quỷ.
Á!!!
Nó bị đánh đến rơi tròng mắt ra, còn người đàn ông dồn hết sức bình sinh bỏ chạy.
Lúc này, một bóng người nhỏ bé từ từ đi tới, miệng còn ngậm kẹo mυ'ŧ.
Người đàn ông ôm lấy đứa trẻ, chạy thật nhanh.
“Ở đây có quỷ, mau chạy đi!”
Chưa kịp nói gì đã bị bế đi, An Tuế:...
“Chú ơi.”
“Nào, nhóc con đừng sợ, chú sẽ bảo vệ cháu.” Dù sợ hãi nhưng người đàn ông đầu đinh vẫn ôm chặt đứa nhỏ.
“Chú ơi, cháu có thể... bắt ma.”
"Bắt gì mà bắt, chú ôm cháu chạy trước.”
An Tuế: “…” Sao bắt ma cũng khó thế?
Nữ quỷ áo đỏ đã lắp lại mắt, huýt sáo bay đến trước mặt họ: “Muốn chạy đi đâu nào?”
Người đàn ông bất chợt dừng lại, suýt đâm sầm vào nữ quỷ kia.
Hắn ta ôm chặt An Tuế, trợn tròn mắt sợ hãi mà lùi lại, nuốt nước bọt: “Mày đừng có đến đây.”
Nhưng không may hắn ta dẫm phải lon bia rồi trượt chân ngã lăn ra đất, đầu đập mạnh vào mép đường bất tỉnh.
An Tuế đang nằm sấp trên bụng hắn mυ'ŧ kẹo: “…”
Người đàn ông bất tỉnh, nữ quỷ chuyển lực chú ý sang An Tuế, không ngừng lởn vởn trước mặt cậu bé, những móng tay đỏ tươi đột nhiên dài ra, trở nên nhọn hoắc cùng một luồng khí đen bao trùm, ả ta từ từ tiến gần về phía An Tuế.
An Tuế đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ lạnh lùng, nhưng miệng vẫn không ngừng mυ'ŧ kẹo. Khi nữ quỷ bay tới, cậu bé nhảy lên tung một chưởng vào đầu ả.
Bốp!
Nữ quỷ biến thành một làn khói đỏ, ả bị đá bay vào tường rồi lăn đùng xuống đất.
Âm khí bao quanh ả dần dần tan biến.
Nữ quỷ mất một lúc mới bò dậy, vừa kịp đứng lên - đầu nó lại rơi xuống đất vang lên tiếng phịch nhẹ.
Ả lộm cộm bò xuống, vươn tay tìm kiếm khắp nơi…
Đầu ta đâu.
Không phải rớt ở chỗ này sao.
Sao lại không thấy.
An Tuế nhìn cái đầu hung tợn dưới chân, vừa nhai kẹo mυ'ŧ vừa đá một phát, cái đầu lăn lông lốc đi.
Vừa hay lăn vào tay quỷ nữ.
Ả lập tức lắp cái đầu vào cổ, xoay qua xoay lại mấy lần rồi lại hoạt động bình thường.
“Mày cũng dám đánh tao!” Nữ quỷ trừng mắt nhìn An Tuế, giơ bàn tay nhọn hoắt lao về phía cậu bé, toàn thân tỏa ra luồng khí đen lạnh lẽo.
“Vậy thì mày phải bỏ mạng lại đây!”
An Tuế đứng yên tại chỗ, chỉ tay vào không trung, một cuốn sách hư ảo xuất hiện trước mặt cậu bé, nhanh chóng lật đến một trang.
“Mạnh Loan Niên 18 tuổi, chết trong một vụ tai nạn xe cộ, do oán niệm quá nặng nên không thể đầu thai, gây ra vô số vụ tai nạn xe, còn hút cả hồn phách con người để tăng cường quỷ lực, nghiệp chướng nặng nề.”
“Diệt!”
Nữ quỷ giãy giụa tấn công An Tuế, lúc này một vầng hào quang đỏ rực từ phía sau An Tuế bùng lên.
Rầm——
Bóng dáng khổng lồ tỏa ra ngọn lửa rực rỡ khiến nữ quỷ khϊếp sợ, từ miệng nó phun ra một luồng lửa nóng cuồn cuộn nhắm vào nữ quỷ. Ả chưa kịp kêu lên đã bị thiêu thành tro.
Kỳ Lân lắc đuôi quay đầu chạy về phía An Tuế, khi đến gần cậu bé thì ngọn lửa tự động thu nhỏ, nó dùng cái đầu to của mình cọ cọ vào má An Tuế một cách nũng nịu.
Bịch——
An Tuế cất cuốn sách đi, xoa đầu Kỳ Lân: “Xong việc rồi, về nhà thưởng thịt gà cho nhé.”
“Au.” Kỳ Lân phấn khích kêu lên, nằm xuống để An Tuế ngồi trên lưng nó, sau đó nó nhảy một cái bay vυ't lên trời, đưa An Tuế đến một biệt thự sang trọng rồi biến mất.
Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi vào biệt thự kiểu Âu, một tia nắng lọt qua khe rèm xua tan bóng tối, trực tiếp chiếu vào đầu giường, cậu bé từ trên giường ngồi dậy, dụi mắt.
Trong lúc vươn người, chiếc lục lạc bằng dây đỏ trên cổ tay rung lắc leng keng, bóng hình đỏ từ chiếc lục lạc bay ra, cọ cọ vào má cậu bé...