Cùng Người Nhà Pháo Hôi Hóng Drama Mỗi Ngày

Chương 4: Thư ký phản bội

Yên Chi Oanh cẩn thận quan sát vị thư ký trẻ bên cạnh Ông Thiệu Khánh, hắn nhìn khá hiền, không giống một kẻ sẽ phản chủ.

[Thư ký kia là người bị nam chính mua chuộc đúng không?]

[Đúng vậy, anh ta ghen tị với nhan sắc và địa vị của Ông Thiệu Khánh nên mới quyết định hãm hại ông chủ của mình. Sau khi hãm hại Ông Thiệu Khánh thành công, hắn ôm một đống tiền trốn ra nước ngoài, học lên tiến sĩ, sau này trở về nước với vai trò là một nhà đầu tư, vì trước đó từng được nam chính giúp đỡ nên hắn đã đầu tư một dự án lớn cho nam chính, giúp nam chính đứng vững gót chân ở Nam Thành, từ từ nuốt gọn Ông Gia.]

Yên Chi Oanh vuốt cằm: [Nhan sắc của vị thư ký này cũng được, ưa nhìn, đáng tiếc khi đứng trước mặt nam phụ đẹp kinh thiên động địa nhan sắc ấy hoàn toàn bị lu mờ, nếu là tao cũng sẽ ghen tị muốn đạp ông chủ đẹp như thiên tiên của mình xuống bùn, để xem cảnh tượng khi thiên thần nhuốm bụi trần sẽ hấp dẫn thế nào, khi ấy hắc hắc chắc là mê lắm!]

Chân mày Ông Thiệu Khánh nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Yên Chi Oanh.

Lúc này thư ký cũng để ý đến cô, nhưng không có chút phản ứng nào, xem cô như là không khí.

Khóe môi Yên Chi Oanh nhếch lên: [Khá khen cho một tên làm công ăn lương, nhìn thấy vợ ông chủ cũng không lên tiếng chào. Ông Thiệu Khách chết tiệt, thấy nhân viên của mình không tôn trọng vợ cũng chẳng nhắc, để hắn muốn làm gì thì làm thế kia. Đáng đời, bà đây sẽ chống mắt nhìn xem dự án đất B của mi bị người ta lừa lọc, lỗ mất 3000 tỷ, đến lúc ấy xem mi sẽ xử lý thế nào. Hứ!]

“Về phòng đi!”

Tiếng quát lớn vang lên.

Yên Chi Oanh và cả thư ký đều giật mình nhìn Ông Thiệu Khánh.

Thư ký bối rối.

Ông Thiệu Khánh nhìn về phía Yên Chi Oanh nói: “Không có chuyện gì thì đừng ra ngoài!”

Yên Chi Oanh trợn mắt nhìn hắn, mím môi lòng thì chửi ầm lên: [Nếu không vì nhan sắc này của anh bà đây thèm ra, còn nữa bà đây đói muốn kiếm đồ ăn, lũ người hầu trong nhà này vì mẹ con bọn anh ghét bỏ tôi mà không nấu đồ ăn cho tôi, để tôi đói đến mức chân tay run run. Hớ sau này nếu chuyện thiếu phu nhân nhà họ Ông bị bỏ đói đến chết truyền ra ngoài xem mặt mũi anh để đi đâu!]

Sắc mặt Ông Thiếu Khanh càng đen hơn, hắn lấy điện thoại ra bấm số, vừa thông liền lạnh giọng chất vấn: “Chú bảo đầu bếp không nấu cơm cho phu nhân ăn à?”

Yên Chi Oanh giật mình, hai mắt trừng to nhìn Ông Thiệu Khánh, lắp bắp hỏi Hệ thống: [Anh ta nghe thấy tiếng lòng của tao à?]

Hệ thống hoang mang: [Sao có thể, thế giới này con người có nhan sắc nghịch thiên chứ không ai mang sức mạnh phi thực tế, cho nên chuyện nghe hay đọc được suy nghĩ của người khác hoàn toàn không có khả năng xảy ra, hơn nữa cô cũng biết mà, Hệ thống là một chương trình cao cấp, rất khó bị xâm nhập.]

Yên Chi Oanh tán đồng.

Vị thư ký đứng bên cạnh Ông Thiệu Khánh đang dùng ánh mắt khó hiểu dò xét ông chủ của mình, lâu lâu lại liếc về phía Yên Chi Oanh.