Cùng Người Nhà Pháo Hôi Hóng Drama Mỗi Ngày

Chương 3: Gặp chồng

Két.

Tiếng phanh xe vang lên.

Hệ thống hô hoán báo cho cô biết: [Chồng cô về rồi.]

[Hắn về sớm vậy?]

[Về lấy tài liệu thôi. Cô không muốn nhìn thấy tận mắn nhan sắc đẹp hơn cả thần này của hắn à?]

Hai mắt Yên Chi Oanh sáng lên, cô không phải là Yên Chi Oanh trước kia, không tự ti hay uất ức, càng không muốn trở thành một kẻ tàng hình, bởi làm người tàng hình rất dễ chết đói, bằng chứng chính là lúc này bụng cô đang kêu òng ọc, chân tay thì bủn rủn.

[Được rồi, ra chào chồng tao một tiếng nào, tiện thể đi tìm đồ ăn.]

Cô vui vẻ mở cửa bước ra ngoài, sau đó vội vàng lùi lại.

Hệ thống tò mò hỏi: [Sao vậy?]

[Tao cần chỉnh trang lại bản thân một chút.]

Nói rồi cô nhìn mình trước gương, nhan sắc của Yên Chi Oanh rất được, mặt trái xoan bầu bĩnh, thân hình rất đẹp, hai mắt đen láy long lanh, mái tóc đen dài mượt như suối, làn da trắng đến mức phát sáng.

[Hệ thống mày có phát hiện ra các nhân vật trong thế giới này được tác giả xây dựng rất đẹp không?]

[Đúng vậy, trong thế giới này dù là một nhân vật quần chúng lướt qua cũng có nhan sắc kinh người. Thời điểm tác giả viết ra tác phẩm này giới văn học mạng đang thịnh hành thể loại nhan khống, từ chính đến phụ đều đẹp điên đảo chúng sinh.]

Khá là phi thực tế nhưng cô thích.

Chỉnh lại mái tóc rối bời của mình, Yên Chi Oanh khi này mới hào hứng ra khỏi phòng đi ngắm chồng mình.

Cô bước xuống cầu thang, trong phòng khách không một bóng người, giờ này nhóm người hầu chắc đã đi nghỉ trưa.

Tiếng giày tây nện vào nền gạch vang lên nhịp nhàng, cùng âm thanh trầm ấm đầy quyến rũ của đàn ông.

“Cậu nhớ chuẩn bị thật kỹ hồ sơ cho dự án đất B, mảnh đất đó rất triển vọng.”

“Vâng thưa giám đốc, anh cứ yên tâm, dự án này tôi nhất định sẽ làm tốt.”

Yên Chi Oanh dừng lại ở vị trí có thể nhìn thấy rõ người bên dưới, hai mắt sáng bừng hú hét: [Má đẹp thiệt, mày nhìn kìa, làn da đó, sống mũi cao chót vót đó, đôi môi gợi cảm kia, trời ạ đây là nhân vật gì vậy? Hắn nào phải con người chắc là thần minh giáng thế rồi! Á đẹp chết mị rồi, cứu mị với, mị xỉu đây!]

Đột nhiên Ông Thiệu Khánh ngừng nói, quay phắt người lại nhìn về phía cầu thang.

Yên Chi Oanh đang bừng bừng khí thế ngắm nam sắc vừa hay chạm phải ánh mắt lạnh buốt như mũi kiếm liền giật mình, hoảng hốt hỏi Hệ thống: [Anh ta sao lại nhìn lên đây?]

[Tôi không biết, chắc là tình cờ.]

[Ừ mày nói đúng, chứ thiết lập của hắn là một tên cuồng công việc, không thèm quan tâm người phụ nữ của mình tròn vuông thế nào sao có thể chú ý đến cô ấy được chứ.]

Ông Thiệu Khánh chỉ nhìn một cái rồi quay mặt đi tiếp tục nói chuyện với thư ký.