Thiên Sư Omega Chỉ Muốn Vuốt Mèo

Chương 17

Đây là một một thiếu niên Omega gầy yếu, cậu mặt bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, đồng phục bị giặt trắng bệch, chỗ cổ tay áo và khuỷu tay bị mài mòn đến sắp rách.

Thiếu niên Omega này đang dùng ánh mắt khϊếp đảm nhưng lại kiên định nhìn hắn và mấy nhân viên công tác.

“Các vị tiên sinh, mời mọi người rời đi.” Nói xong, thiếu niên liền cúi đầu.

Phóng viên Lâm hơi cạn lời, sao lại tới một kẻ lừa đảo nữa. Đang lúc hắn muốn nói các người dây dưa xong chưa, nhưng nhớ đến tiền thưởng tháng này nên đành nhẫn nại hỏi, “Tại sao?”

“Bởi vì mẹ không ở nhà.” Thiếu niên Omega vẫn cúi đầu, giọng cậu rất nhỏ, có hơi run rẩy, nhưng lại để người nghe nghe được rõ ràng.

“Mẹ cậu là ai?” Phóng viên Lâm nhíu mày, hắn đã đọc tư liệu của giáo viên La. Nghe nói vị giáo viên La này dành toàn bộ thể xác và tinh thần vào việc giáo dục, vẫn chưa kết hôn.

Chẳng qua thầy La thật ra có nhận nuôi một đứa con. Nhưng kì lạ là, Đài Truyền hình bên kia đã chào hỏi với phóng viên Lâm, để hắn ngàn lần đừng hỏi bất kỳ vấn đề nào về đứa nhỏ này.

Chẳng lẽ đứa nhỏ trước mặt này chính là đứa con nuôi kia của thầy La.

Vì sao cậu ta lại có mặt ở đây?

Omega cúi đầu, cũng không nói lời nào, chỉ là thủ chặt trước cửa căn hộ, không cho phóng viên Lâm và nhân viên công tác khác tiến vào.

Phóng viên Lâm đành phải lấy ra giấy chứng nhận phóng viên, tận tình khuyên bảo cậu nhóc này. Nhưng thiếu niên vẫn không hé nửa lời, cũng không chịu nhượng bộ.

Phóng viên Lâm lại không thể làm căng, trong nhất thời không khí có hơi xấu hổ.

Vài phút trôi qua.

Phóng viên Lâm đang chuẩn bị lặng lẽ thối lui sang một bên, gọi điện xin chỉ thị từ Đài Truyền hình. Hắn liền thấy mấy học sinh cùng bác gái vừa rồi bọn họ từng phỏng vấn chạy tới như ong vỡ tổ. Bọn họ nhấc bổng thiếu niên Omega lên, sau đó mặt đầy tươi cười nhìn phóng viên Lâm cùng nhóm nhân viên công tác, “Đây là một kẻ lông bông, thường xuyên đến quấy rối, đừng để ý đến cậu ta.”

Phóng viên Lâm và nhân viên công tác đều quay sang nói lời cảm ơn với nhóm học sinh và bác gái, sau đó đi hướng trên lầu.

Thầy La ở tại lầu 11, phóng viên Lâm vừa leo thang vừa không quên tụng tài liệu hắn đã chuẩn bị, “Quý vị khán giả, mọi người đều có thể thấy đây là một tiểu khu cũ kĩ, không có lắp đặt thang máy, cho nên thầy La mỗi ngày đều leo lên leo xuông 11 tầng.

Thu nhập của thầy La cũng không thấp, giá nhà ở Lâu Kim Cẩu cũng rẻ, hắn có đủ năng lực để đổi một căn phòng tốt hơn, vì sao hắn lại muốn ở nơi điều kiện không tốt như này? Đó là vì thầy La đã đem phần lớn thu nhập của mình để giúp đỡ các bạn học sinh có hoàn cảnh khó khăn........”

Phóng viên Lâm thở hồng hộc, cuối cùng cũng bò lên được lầu 11, đến trước cửa nhà thầy La.

Cửa khép hờ, hắn lễ phép gõ cửa, nhưng bên trong không có bất kì lời đáp nào.

Chuyện này có hơi xấu hổ, rõ ràng đã bàn bạc đúng giờ tiến hành phỏng vấn, đương sự chắc không phải chưa chuẩn bị sẵn sàng chứ.

Liên tưởng đến cậu trai vừa rồi, chẳng lẽ thầy La này muốn trình diễn tiết mục vì quá yêu nghề và kính nghiệp nên ngất xỉu tại nhà hả?

Làm ơn, là anh nhận phỏng vấn chứ không phải biểu diễn phát huy tự do, diễn cũng không cần tốt như vậy đâu.

Cuối cùng, phóng viên Lâm không nhịn được nữa, đẩy cửa bước vào.

Vừa mới tiến vào phòng, một mùi hương ái muội hỗn loạn khó có thể miêu tả thành lời truyền đến. Phóng viên Lâm cùng với mấy nhân viên công tác còn lại đều là Beta nên cũng không bị ảnh hưởng gì. Bọn họ nhăn mũi, sau đó liền nghe được từng đợt tiếng nói phấn khởi truyền đến.

“Viên Tranh, nhanh lên.”

“Viên Tranh, dùng sức nữa.”

“A a a a a a a.”

Phóng viên Lâm và mấy nhân viên công tác đứng sượng trân tại chỗ.

Đây là tình huống thế nào, hiện trường phim AV sao?

Trong lòng phóng viên Lâm dấy lên một chút cảm động.

Thầy La trợ giúp rồi! Kiếp sống phỏng vấn bình đạm nhiều năm.của hắn rốt cuộc cũng có một vết máu chó rực rỡ nồng đậm rồi.

Hắn vô cùng kích động, liền cảm thấy đầu cuối cá nhân của mình nhận được điện thoại, vừa nhận liền thấy, hóa ra là đài trưởng, “Tiểu Lâm, tiếp tục phỏng vấn, hiện tại tiết mục này đã lên hot search, nhân dân toàn đế quốc đều đang nhìn. Cậu nhìn thấy cái gì ghi cái gì, vạn lần đừng giấu. Kỳ tiết mục này của ta nói không chừng sẽ trở thành tin tức cực hot năm nãy, cậu phải làm thật tốt.”

Phóng viên Lâm ưỡn ngực, kích động nói, “Được!”

Nhóm quần chúng ăn dưa của đế quốc ơi, mọi người chờ đó, tin tức máu chó TOP1 tôi nhận thầu rồi!

Hắn vẫy tay với nhân viên công tác, một đám người đi theo hướng âm thanh, chỉ thấy, trên sô pha phòng khách, một nam Omega trắng noãn thanh tú thúc ngựa lao nhanh, khi thì sinh tư lay động, khi thì vui sướиɠ tràn trề.

Bởi vì đứng gần xem, cho nên tiếng kêu của ông ta càng thêm.rõ ràng.

“Viên Tranh, sao anh lại không được rồi.”

“Nhanh lên nhanh hơn nữa.”

“A a a a a.”

Ông ta phấn khởi dâng trào đối lập hẳn với con ngựa đang mệt nhọc kia.

Đó là một nam Alpha to béo hói đầu bụng bia, đầu gã đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập, hiển nhiên cực kì có lòng nhưng sức không đủ.

Nhìn người đàn ông đáng thương này, phóng viên Lâm có hơi không đành lòng, vì thế mở miệng nhắc nhở, “Thấy La, đã đến giờ phỏng vấn rồi.”

Omega nam đang trong trận chinh chiến nghe vậy động tác dần chậm lại, sau đó, ông ta ngẩng đầu nhìn người trước mặt đang cầm microphone, cùng với những người đang khiêng camera phía sau.

Những người này là ai? Sao lại ở chỗ này? Chính mình lại ở nơi nào?

Ông ta hơi nghi hoặc, sau đó, ông cảm thấy trên người lạnh căm. Cúi đầu xuống, lúc này ông ta mới phát hiện mình người không tấc vải, dưới thân ông ta là.........

“Sao lại là ông? Sao lại thế này?” La Đôn Ngọc vội vàng bò xuống người Hoàng Vĩ, nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt, không biết nên nói gì.

Phóng viên Lâm thì rất nhanh đã điều chỉnh xong biểu cảm, nghiêm trang mở miệng nói, “Thầy La, chúng tôi không đến sai thời gian chứ.”

Ánh mắt La Đôn Ngọc dại ra nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, hiện tại là 6 giờ rưỡi sáng.

Đúng là thời gian bắt đầu phỏng vấn!

Tại sao lại như vậy? Ông nhớ rõ, vừa rồi ông còn thay quần áo, sau đó........

Sau đó liền đến hiện tại! Tới thời gian phỏng vấn, mà mình lại □□, đang cùng “cưỡi ngựa” thân thể liền nhau với Hoàng Vĩ.

Sao lại thế này sao lại thế được, không có khả năng. Ông ta hoảng sợ che miệng, trừng mắt đến độ sắp rớt ra.

Lúc này, Hoàng Vĩ nằm trên mặt đất cũng chậm rì tỉnh dậy. Gã nhìn sắc mặt trắng đỏ đan xen của La Đôn Ngọc, lại nhìn quang cảnh hiện giờ của mình, phịch một tiếng nhảy dựng lên, tặng La Đôn Ngọc hai cái tát.

“Mẹ nó, La Đôn Ngọc, mày cái tên kỹ nữ thúi này, vậy mà mày dám chiếm hời của ông.”

Ban đầu La Đôn Ngọc còn có ngơ ngác sau khi bị tát thì càng ngơ hơn, trên mặt ông ta nháy mắt đã nổi lên dấu tay đỏ rực, ông ta không dám tin nhìn Hoàng Vĩ, “Ông, ông, ông nói bậy gì đó.”

“Mẹ nó tiện nhân, vậy mà ông đây lại lên giường với cái tên già dâʍ đãиɠ nhà ngươi, mẹ nó thật xúi quẩy.” Hoàng Vĩ phỉ nhổ, sau đó rất chán ghét xoa xoa thân thể mình.

“Ông, ông cái tên dưa leo héo này, ông ông.” La Đôn Ngọc tức cùng cực, chỉ vào Hoàng Vĩ nói không ra lời.

“Thằng đàn ông Viên Tranh của mày mới dưa leo héo.” Hoàng Vĩ bị La Đôn Ngọc mắng trúng chỗ đau, tức dậm chân, “Bằng không sao mày dục cầu bất mãn quyến rũ ông đây, tai thấy mày là thằng điếm thiếu Alpha sống không nổi đúng không?”

“Tôi liều mạng với ông.” La Đôn Ngọc nắm cánh tay Hoàng Vĩ, dùng sức cắn lên.

“Điếm thúi, rõ ràng là mày phát da^ʍ quyến rũ tao.” Hoàng Vĩ rốt cuộc cũng là Alpha, không đợi La Đôn Ngọc cắn được gã, gã liền dễ như trở bàn tay đẩy La Đôn Ngọc xuống đất.

La Đôn Ngọc cũng không chịu thua như vậy, ông ta lại đứng lên. Rất nhanh, hai người lao vào đánh nhau.

Cảnh tượng có chút hỗn loạn. Phóng viên Lâm và nhân viên công tác liếc nhìn nhau, lý trí nói bọn họ hẳn nên khuyên can, nhưng bọn họ ai nấy đều đứng yên không nhúc nhích, thậm chí rất ăn ý nhường đường cho hai người này đánh lộn.

Bỗng nhiên, một bóng người từ ngoài cửa vọt vào. Ngay sau đó một thân ảnh gầy yếu chắn ngay trước mặt La Đôn Ngọc.

“Không được bắt nạt mẹ tôi!” Phóng viên Lâm nhìn thấy người nói là thiếu niên Omega kia. Cả người cậu run rẩy, hiển nhiên cực kì sợ, nhưng vẫn kiên định giang cánh tay bảo vệ La Đôn Ngọc.

“Sao mày lại ở chỗ này?” Nhìn thấy chàng trai, sắc mặt La Đôn Ngọc lập tức trở nên kinh ngạc, “Không phải mày.......”

Tối hôm qua La Đại Xuân không phải bị Hoàng Vĩ mang đi rồi sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Chẳng lẽ?

Dưới ánh đèn trong phòng, cuối cùng ông ta cũng hiểu, đây hết thảy đều do La Đại Xuân giở trò quỷ. Xem ra An Lượng nói không sai, La Đại Xuân thật sự không giống trước kia.

Âm hiểm! Ác độc! Xảo trá!

Mình bị cậu ta hại thảm!

La Đôn Ngọc đẩy La Đại Xuân ra, quấn chặt khăn trên người, định đến trước mặt phóng viên Lâm giải thích rõ ràng. Nhưng La Đại Xuân lại che trước mặt ông ta, chậm rãi nói:

“Mẹ, mẹ uống nhiều rồi. Chỗ này không phải căn hộ lớn của người ở Tây Sơn, cũng không phải biệt thự của người ở Bắc Hồ. Trước kia người qua đêm ở mấy chỗ đó cùng các chú Alpha, cũng kêu con canh giữ bên ngoài. Chẳng qua bên ngoài mấy chỗ đó cũng không có người nào. Nào giống hôm nay, bỗng nhiên tới một đám người, con ngăn không được.”

“Mẹ, con thật sự xin lỗi. Đều do con không chặn được bọn họ.”

Phóng viên Lâm nhìn thấy thiếu niên Omega gầy yếu này lập tức quỳ xuống, ôm chặt lấy chân La Đôn Ngọc, “Cầu xin mẹ, đừng đánh con, đừng không cho con ăn cơm, con nguyện bồi thường tài sản con có cho người mà......”

Động tác của cậu có chút mạnh, không cẩn thận lộ ra từng vết sẹo dữ tợn cũ mới đan xen trên cánh tay cùng trên eo.

“Mày!” La Đôn Ngọc chỉ vào cậu, thiếu chút nữa thở không nổi.

Thiếu niên Omega tiếp tục nói, “Mẹ, người đừng tức giận, đều do con sai. Con không biết chú Alpha này lại thô lỗ như vậy, ông ta không dịu dàng giống chú Vương, mỗi lần đến cũng không tặng quà như chú Lý. Càng không giống chú Viên Tranh, đưa người đến Đế Đô du lịch. Mẹ, con giúp người mắng ông ta.”

Dứt lời, cậu liền đi đến trước mặt Hoàng Vĩ, “Ông cái tên xấu xa này, không cho bắt nạt mẹ tôi.”

Mí mắt Hoàng Vĩ gục xuống, cũng không để ý đến cậu.

Thiếu niên Omega mặt đầy phẫn nộ, “Nhiều Alpha thích mẹ tôi như vậy, ông cũng theo đuổi rất lâu mới được bên cạnh, ông phải thật quý trọng mới đúng.”

Thấy Hoàng Vĩ vẫn không phản ứng với cậu như cũ, thiếu niên Omega đẩy ông ta một cái.

Giây tiếp theo, Hoàng Vĩ lập tức ngã trên mặt đất. Nhưng ông ta lại không bò dậy, mà giống như một đống bùn lầy, nằm liệt ở đó không nhúc nhích.

Thiếu niên Omega thấy thế hoảng sợ.

Một nhân viên công tác mặc áo blouse trắng chạy nhanh đến, đặt ngón tay dò hơi thở Hoàng Vĩ, sau đó ấn ấn ngực gã.

Một lát sau, sắc mặt hắn đại biến, “Ông ta đã chết, bị ép khô pheromone, phấn khởi quá độ mà chết.”

“Nhanh, gọi điện đến bệnh viện!”