Thượng Chỉ vội vàng đi theo hướng âm thanh truyền đến.
Đây là một căn phòng ngủ, trên giường có một cô gái đang nằm, có thể nhìn ra được ngũ quan thanh tú ban đầu của cô. Đây là một mỹ nhân. Chỉ là giờ đây sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt vô hồn, tựa như con rối. Trên tay chân lộ ra ngoài của cô phủ đầy vết sẹo, vết thương chồng chất.
Thấy có người đến, người phụ nữ hung tợn nhìn chằm chằm Thượng Chỉ. Giây tiếp theo, cô cười quỷ dị, “Hôm nay, chúng ta chơi cái gì đây?”
Thượng Chỉ hít hà một hơi, lui về phía sau hai bước.
Quá thảm.
“Chàng trai, cậu cần phải đi.” Giọng nói của chú Lưu vang lên phía sau Thượng Chỉ, “Cậu cũng đã thấy rồi, dáng vẻ này của Duyệt Duyệt là tinh thần lực hỗn loạn sau khi bị Hoàng Vĩ bạo hành. Haiz..... Sau này cậu nhớ phải cách Hoàng Vĩ xa một chút.”
Thượng Chỉ lại không để ý đến ông, mà cẩn thận quan sát người phụ nữ. Rất nhanh, cậu đưa ra kết luận, vết thương trên da thịt thật ra có thể chữa trị được, nhưng hồn phách lại bị hao tổn, thần chí không rõ, lại có chút khó khăn.
Cậu bắt đầu suy xét nhanh các phương pháp trị liệu.
Một lát sau, cậu lấy mấy cây kim châm từ trong túi Càn Khôn, say đó đi đến chỗ Lưu Duyệt Duyệt. “Hai vị, xin tin tưởng con. Để con thử xem.”
Má Vương thấy thế bèn hô to, “Cậu lấy châm làm gì? Cậu cũng là tên biếи ŧɦái ư?”
Chú Lưu ngăn bạn già lại, ông nghi hoặc nhìn Thượng Chỉ, “Chàng trai, cậu đây là dùng thuật châm cứu thời địa cầu cổ?”
Thượng Chỉ gật đầu, “Đúng vậy.”
Chú Lưu lộ ra vẻ thất vọng, “Tôi cũng là bác sĩ trung y, cũng từng điều trị cho Duyệt Duyệt bằng châm cứu. Nhưng hiệu quả rất nhỏ.”
Thuật châm cứu ở thời địa cầu cổ rất phổ biến, hơn nữa nghe nói có thể chữa không ít bệnh tật thậm chí là nghi nan tạp chứng. Nhưng tới thời tinh tế, thuật châm cứu lại chỉ có thể trị chút đau cơ bắp cùng bệnh vặt.
Cực kì râu ria.
“Đây là do cao nhân dạy con. Chú để con làm thử xem.” Thượng Chỉ cũng không giải thích nhiều, cậu tụ linh lực ở trên tay, đặt lên mạch môn của Lưu Duyệt Duyệt, cẩn thận cảm thụ khí lưu động trong kinh mạch của cô.
Một lát sau, mày cậu khẽ nhăn. Không trách được chú Lưu nói thuật châm cứu vô dụng, thì ra là như thế này!
Cậu lật người cô lại, lộ ra phần lưng, bắt đầu ghim kim dọc theo cột sống.
“Chàng trai, cậu đây là?” Giọng chú Lưu khó hiểu truyền đến.
“Đừng nói chuyện, lát nữa con lại giải thích với chú.”
Thấy dáng vẻ chuyên nghiệp của Thượng Chỉ, chú Lưu nhịn xuống sự tò mò đang sinh sôi, giữ chặt má Vương, an tĩnh chờ một bên.
Châm thứ ngất ghim xuống, người phụ nữ phát ra tiếng kêu quái dị.
Châm thứ hai, người phụ nữ càng kêu lớn hơn.
Rồi tới châm thứ ba, người phụ nữ bắt đầu lộ vẻ bi thương.
Chân thứ tư, người phụ nữ thấp giọng nức nở.
Châm thứ năm, người phụ nữ gào khóc.
Châm thứ sáu, người phụ nữ chửi ầm lên.
Châm thứ bảy, người phụ nữ nặng nề chìm vào giấc ngủ.
……
Thượng Chỉ đâm tổng cộng mười ba châm, mới khó khăn dừng lại, lúc này Lưu Duyệt Duyệt đã lâm vào ngủ say, hô hấp của cô trầm ổn, sắc mặt bình thản, chỉ là lâu lâu lại nhíu mày, khóe miệng giật giật.
Hai vợ chồng chú Lưu kinh ngạc nhìn một màn này, chẳng qua chỉ chốc lát ngắn ngủi, sắc mặt con gái đã hồng hào hơn trước đó không ít, tuy vẫn gầy yếu, nhưng rõ ràng đã có không ít sức sống hơn.
“Đây là thập tam quỷ môn châm. Sau khi cô ấy tỉnh dậy sẽ khôi phục được lí trí. Chúng ta từ từ đợi đi.” Thượng Chỉ giải thích, là một thiên sư max cấp, về y thuật cậu cũng hiểu không ít. Loại thuật châm cứu này cũng là cậu học từ mạch tu sĩ y thuật.
Lưu Duyệt Duyệt bị Hoàng Vĩ bạo hành trong thời gian dài, thần hồn không nơi sống yên ổn, bị tà khí xâm lấn, tâm trí lạc lối. Những châm này đâm xuống có thể loại bỏ tà khí trong cơ thể cô, để củng cố thần hồn, thân thể dần chuyển biến tốt đẹp. Lại điều trị thêm một khoảng thời gian là sẽ khôi phục bình thường hoàn toàn.
Không bao giờ giống trong nguyên thư tuổi xuân chết sớm.
Quả nhiên, nửa tiếng sau, Lưu Duyệt Duyệt chậm rãi mở mắt. Cô nhìn hai vợ chồng già trước mắt, đầu tiên là mờ mịt, sau đó hai hàng nước mắt dần chảy ra từ trong ánh mắt.
Môi cô run run, giọng run rẩy nói, “Ba! Mẹ!”
“Con ơi, rốt cuộc con cũng nhận ra chúng ta.” Má Vương đầu tiên là không tin tưởng xoa xoa lỗ tai, sau đó ôm chặt Lưu Duyệt Duyệt. Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên con gái tỉnh táo lại.
“Con gặp ác mộng, đáng sợ lắm.” Đôi mắt Lưu Duyệt Duyệt hơi đỏ lên, cô nâng đôi tay đầy vết sẹo, mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Giấc mộng đó không phải là sự thật chứ.”
“Giả!” Má Vương vội nói, nếu lại để con gái nhớ đến sự tra tấn như địa ngục đó, nói không chừng lại chìm vào sự điên cuồng lần nữa.
“Đó là thật.” Giọng Thượng Chỉ bình tĩnh truyền đến, cậu an ủi nhìn má Vương cùng chú Lưu, “Đừng sợ, hiện tại biết những điều đó là thật, chị Duyệt Duyệt cũng sẽ không gặp kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì.”
Quả nhiên, Lưu Duyệt Duyệt hồi ức lại, “Con nhớ rõ, con bị tên biếи ŧɦái Hoàng Vĩ tra tấn rất lâu, dẫn đến tinh thần lực hỗn loạn, sau đó điên rồi. Hiện tại xem ra, thật sự giống như mơ. Tuy con vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng cũng sẽ không giống quá khứ, để bản thân đánh mất thần trí.”
“Yên tâm, chị sẽ dần tốt lên.” Thượng Chỉ an ủi, Lưu Duyệt Duyệt chỉ bị hỗn loạn tinh thần lực, nếu lại thêm pheromone hỗn loạn, có thể mình đã không thuận lợi như vậy.
Chú Lưu và má Vương kích động đến sắp không nói nên lời, đặc biệt là má Vương, ngay lập tức muốn quỳ xuống với Thượng Chỉ, nhưng đã bị Thượng Chỉ cản lại.
“Không cần khách sáo, đây là do các người ở hiền gặp lành.” Thượng Chỉ rũ mi mắt, “Nếu không phải dì nhắc nhỏ con, thiếu chút nữa con đã rơi vào tay Hoàng Vĩ.”
Còn cả đời trước, cũng là mọi người cứu La Đại Xuân. Nhưng cậu ấy lại liên lụy mọi người........
“Chàng trai, kế tiếp cậu có định làm gì không?” Ánh mắt chú Lưu thành khẩn, “Nếu có ích lợi gì đến địa phương chỗ tôi, dù núi đao biển lửa tôi đều không sợ.”
Thượng Chỉ gật đầu, “Được, vậy con sẽ không khách sáo, con định.......”
Sau khi nghe Thượng Chỉ nói xong, má Vương và chú Lưu cùng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Chàng trai, cậu yên tâm, tôi lập tức đi làm.”
“Ngày mai chúng ta chờ xem kết cục của kẻ khốn nạn.”
“Thời gian không còn sớm nữa, con cũng nên đi.” Thượng Chỉ dứt lời liền đứng dậy rời đi, nhưng cậu vừa đi hai bước liền ngừng lại, nhặt l*иg mèo trong một góc lên, “Thú cưng này của con cũng nhờ mọi người chăm sóc giúp con. Con mang nó theo không tiện.”
Má Vương và chú Lưu lúc này mới phát hiện phòng khách nhà mình vậy mà có đặt một cái l*иg mèo, nằm bên trong là một con mèo li hoa lớn bằng bàn tay đàn ngủ đến không biết trời trăng, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ....
“Không thành vấn đề.”
“Chàng trai, cậu cẩn thận một chút nha.”