Bài trình diễn kết thúc.
Phòng tiệc vang lên những tiếng vỗ tay và rất nhiều lời khen ngợi.
"Lộ tiểu thiếu gia giỏi quá, kiểu này chắc đã học piano lâu rồi nhỉ?"
“Bài này khó nên mất rất nhiều thời gian. Nếu con tôi giỏi bằng một nửa Lộ tiểu thiếu gia thì tôi cũng không cần lo lắng nữa rồi.”
Lộ Mộc Bạch duyên dáng đứng lên, nghiêng người về phía đám người, cười nói.
"Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của tôi. Mộ Bạch vô cùng vinh dự. Tôi không không nhịn được muốn tự thể hiện kỹ năng của mình. Nếu tôi chơi không tốt xin mọi người đừng cười chê. Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ."
Thanh âm của Lộ Mộc Bạch ôn hòa, nói chuyện từ tốn chậm rãi, khiến người lớn phải khen ngợi. Còn một số người cùng tuổi thì nhỏ giọng phàn nàn.
“Do cậu nên bố mẹ mới bắt tôi học đấy. Giả dối”
"Bố mẹ tôi cũng thế. Dù sao thì tôi cũng không học được cách nói chuyện như vậy đâu."
"Hay chúng ta kết bạn đi, chẳng phải cả hai chúng ta đều là kẻ phá gia sao?"
Lộ Hữu Du không khỏi bật cười, hấp dẫn sự chú ý của hai người.
"Cậu cười lên trông đẹp quá ."
Lộ Hữu Du: "... Lực chú ý của cậu cũng kỳ quái lắm."
Bình thường thì người ta phải hỏi là: Tại sao cậu lại cười?
Hai người cùng nhếch môi, Lộ Hữu Du càng thấy hứng thú nên chủ động bắt chuyện: “Xin chào, Lộ Hữu Du.”
"Xin chào, Phương... Gì cơ? Là Lộ của nhà họ Lộ? Lộ của Lộ Mộc Bạch?"
"Là Lộ của Lộ Hữu Du." Lộ Hữu Du mỉm cười.
Nhìn thấy hai người đều ngơ ngác, Lộ Hữu Du đưa mắt nhìn bọn họ để khẳng định cho đáp án này.
“Chính là vị Lộ đại thiếu gia mà hai người vừa bảo không thể lộ mặt ấy.”
Lộ Hữu Du chỉ vào mình: "Tôi rất vinh dự khi dù không thể lộ mặt mà vẫn được hai người biết tới."
Hai người: "..."
Họ có nên nói là không cần khách khí không?
"Cậu thật sự là..." Họ Phương khựng một lát, nhanh chóng giải thích: "Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là..."
"Tôi hiểu, hóng hớt ấy mà." Lộ Hữu Du cười nói, "Tôi cũng thích nghe."
Hai người thấy Lộ Hữu Du thật sự không tức giận thì thở phào nhẹ nhõm. Hóng hớt thì hóng hớt chứ nếu để chính chủ nghe được thì sẽ khiến người ta xấu hổ lắm.
"Ngạc nhiên thế à, trông tôi không giống người nhà họ Lộ hả?"
Hai người nghiêm túc đánh giá Lộ Hữu Du, sau đó lại nhìn gia đình ba người đang nâng ly chúc mừng: "Trông cũng giống, hơi hơi. Nhưng cậu đẹp hơn."
"Cảm ơn, tôi cũng nghĩ vậy." Lộ Hữu Du tiếp nhận lời khen không hề khách khí.
Lộ Mộc Bạch trông thanh tú đẹp trai, miệng và mũi giống mẹ Lộ Tân Nguyệt, lông mày và đôi mắt giống cha Triệu Phổ Hâm.
Lộ Hữu Du không giống ai trong số họ lắm, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một số đặc điểm của Lộ Tân Nguyệt, đúng là chỉ giống hao hao thật.
Cậu đẹp trai, hút mắt hơn Lộ Tân Nguyệt, các đường nét trên khuôn mặt của cậu cũng thanh tú hơn, nếu cả hai không xuất hiện cùng một lúc thì có lẽ sẽ không ai liên tưởng bọn họ là mẹ con.
"Đúng rồi, sao cậu không ở cùng bố mẹ và em trai?"
"Bọn họ là người một nhà, tôi là người ngoài." Lộ Hữu Du giải thích quan hệ của bốn người một cách ngắn gọn đầy đủ.
“Cậu, không phải con ruột à?”
Lộ Hữu Du: "... Không phải cậu vừa nói tôi có chút giống bọn họ sao?"
“Ừ ha, tôi ngốc ghê.” Họ Phương gãi đầu, trong lòng lại nảy sinh một nghi vấn mới: “Vậy tại sao quan hệ lại không tốt?”
Nếu là người khác thì có lẽ anh ta cũng không dám hỏi thẳng, như thế không phải là chọc vào vết sẹo của người khác à, nhưng anh ta luôn cảm thấy Lộ Hữu Du sẽ không quan tâm đến chuyện này nên mới hỏi.
"Có lẽ..." Lộ Hữu Du suy nghĩ nên trả lời sự tò mò của đối phương như thế nào cho thỏa đáng. “Tôi quá đẹp nên họ tự nghĩ mình không xứng chăng.”
"Ha ha ha ha, cậu thật thú vị, tôi còn chưa nói tên của tôi là gì, tôi tên Phương Nguyên, không phải là chữ tượng trưng cho diện tích mà là ba dấu chấm thủy cộng thêm chữ nguyên trong nguyên đán ấy."
"Tên tôi là Tiết Phục. Khi mẹ tôi mang thai tôi thì gia đình tôi đột nhiên trở nên giàu có. Cha tôi hi vọng gia đình chúng tôi luôn giàu có nên ông đặt tên tôi là Tiết Phú. Mẹ tôi cảm thấy tên đấy quê mùa, nghe là biết nhà giàu mới nổi nên đổi thành Phục."
Ba người đều cảm thấy điểm chú ý của đối phương quá kì lạ, cả đám ăn ý giới thiệu bản thân với nhau rồi lập tức làm quen, Phương Nguyên hỏi: “Ở đây cũng không vui lắm, chúng ta đổi chỗ khác nhé?”
Vốn tưởng rằng sẽ được Lộ Hữu Du đồng ý, không ngờ cậu lại lắc đầu nói: “Chuyện hay còn ở phía.”
"Có gì thú vị?" Phương Nguyên hỏi.
Lộ Hữu Du nở nụ cười không rõ, "Muốn biết à? Chờ một chút."
Hai người lập tức cảm thấy tò mò.
“Tôi còn tưởng cậu đã đi rồi.” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
Lộ Hữu Du chẳng thèm quay đầu, cũng không quan tâm, nhưng hai người Phương Nguyên và Tiết Phục đã ngơ ngác nhìn trân trối rồi, Lộ Hữu Du còn quen với kẻ khiến người ta tránh không kịp như Cố Tụng Nhĩ ư.
Giọng điệu của Cố Tụng Nhĩ nghe có vẻ rất quen thuộc, hai người trợn mắt thật to, muốn hóng hớt nhưng lại không dám hỏi.
"Không quan tâm tôi à?" Cố Tụng Nhĩ chuyển ánh mắt về phía hai người đang ăn dưa, ánh mắt trở nên u ám hơn một chút: "Nhưng vừa rồi cậu nói chuyện vui vẻ với bọn họ lắm mà."
Phương Nguyên và Tiết Phục theo bản năng lùi lại một bước, sợ bị hút vào vòng xoáy này, nhưng sau khi phản ứng lại, bọn họ mới phát hiện suýt chút nữa mình đã bỏ rơi người bạn mới rồi. Cả hai nhanh chóng tiến lên một bước, đứng cùng hàng với Lộ Hữu Du.
Lộ Hữu Du: "..."
Khóe miệng Cố Tụng Nhĩ giật giật, hôm nay lại gặp được hai kẻ mắt kém, thật khiến người ta bực bội.
“Cậu không muốn ôn lại chuyện cũ à?”
“Tôi không muốn.” Giọng điệu của Lộ Hữu Du rất lạnh lùng.
Nếu Thịnh Minh Ổ là đồ ngốc thì Cố Tụng Nhĩ chính là thứ rẻ tiền.
Sao Lộ Hữu Du lại không nhận ra vì mình thờ ơ nên Cố Tụng Nhĩ mới bắt đầu quan tâm đến mình chứ. Tất nhiên, sự hứng thú này không phải vì tình cảm mà nó xuất phát từ đam mê thích phá hủy của anh ta thôi.
Đúng là thể chất hút đồ cặn bã thần kì mà.
Lộ Hữu Du biết cách khiến Cố Tụng Nhĩ mất hứng thú với mình ngay lập tức, nhưng cậu không làm thế. Cậu cố tình câu Cố Tụng Nhĩ để khiến Cố Tụng Nhĩ tò mò về mình.
Thuần hóa một con chó hoang sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn là lừa kẻ ngốc như Thịnh Minh Ổ.
"Thế thì khiến người ta buồn quá đi mất." ngoài miệng Cố Tụng Nhĩ nói thế nhưng môi lại cong lên.
Phương Nguyên cùng Tiết Phúc đang ngơ ngác không hiểu gì thì đột nhiên tiếng ồn ào chung quanh bị một thanh âm vang dội phá vỡ, nhất thời không khí đông cứng cả lại.