Người Tốt Nhà Ai Đi Làm Thế Thân Đó!!!

Chương 28

Từ khi Lộ Hữu Du có trí nhớ thì bà nội đã không còn nữa, cậu sợ nói tiếp sẽ khiến ông cụ buồn nên chỉ cười mà không trả lời.

Trong trí nhớ của cậu, ông cụ dường như không thiên vị em trai như bao người khác. Nhưng cậu không ở chung ông nội nhiều nên cũng không rõ được.

Nói là có chút tình cảm sâu sắc chứ thật ra chả có tí nào, nhưng sau khi trò chuyện mấy câu với ông cụ thì Lộ Hữu Du lại cảm thấy có chút thân thiết.

"Tiểu Du, đây là một ít tiền riêng mà ông nội để dành, nếu cháu không muốn về nhà thì ở bên ngoài một mình cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy. Ông nội đã già rồi nên vô dụng, không để lại được gì cho cháu cả..."

Lộ Hữu Du không nhận.

Khi còn trẻ ông cụ là một doanh nhân đáng kính, nhưng một vụ tai nạn xe hơi đã để lại cho ông một căn bệnh nền khiến ông không thể tiếp tục quản lý công ty. Dưới sự quản lý của Triệu Phổ Hâm, nhà họ Lộ dần xuống dốc.

Bây giờ ông cụ không có quyền lực thực sự, cũng không có nguồn thu nhập nào khác. Cho dù khi còn trẻ ông đã tiết kiệm được rất nhiều thì đó vẫn là tiền để dưỡng lão.

Ngoài ra, sức khỏe cụ không tốt nên vẫn còn rất nhiều chỗ cần tiền.

Chỉ riêng nhân viên chăm sóc và bảo mẫu thì chi phí hàng tháng đã lên tới hàng chục nghìn tệ cho nên Lộ Hữu Du không lấy tiền của ông cụ.

"Không cần đâu ông ơi, cháu có tiền. Cháu chỉ cố ý chọc tức bố cháu mà thôi."

“Cầm đi, cháu coi thường tiền của ông nội à?”

Lộ Hữu Du: "... Ông biết cháu không có ý này mà."

"Vậy cháu cầm đi, cháu cầm thì ông mới yên tâm." Ông cụ thở dài.

"Cũng do ông lớn tuổi rồi, bề ngoài ba mẹ cháu tôn trọng ông, nhưng thật ra cũng chẳng coi ông già này ra gì. Nếu không phải trong tay ông vẫn còn cổ phần thì chắc chúng nó cũng không thèm để ý đến ông đâu."

"... Quên đi, công ty thì cứ để chúng nó muốn làm gì thì làm. Cổ phần trong tay ông không có giá trị gì, giờ ông cũng không có hơi sức mà quan tâm cái công ty đấy, đợi hôm nào cháu có thời gian thì đến tìm ông, ông sẽ chuyển cổ phần cho cháu."

"Đừng vội từ chối, không nhiều đâu. Phần lớn đều thuộc về bố mẹ cháu và những giám đốc khác rồi. Cháu cứ coi như đây là món nợ mà mấy năm nay ông nội không lo nổi đi."

"Cháu có thể tự mình quyết định xem cháu muốn giữ cổ phiếu và nhận hoa hồng hoặc là bán đi trước khi công ty bị cha mẹ cháu phá nát."

"Ông nội, nếu ông thực sự cảm thấy mắc nợ cháu thì ông phải ở bên cháu mãi mãi đó."

Ông cụ Lộ cười nói: “Ông biết sức khỏe của mình, mấy năm nay trí nhớ của ông cũng không tốt, nếu không giải quyết nhanh, ông sợ lúc nào đấy có chuyện ngoài ý muốn hoặc mắc bệnh Alzheimer thì không để lại được gì cho cháu mất."

Ông cụ Lộ lại ho thêm vài tiếng nữa rồi xua tay với Lộ Hữu Du. "Bây giờ cháu sống ở đâu? Đang làm gì?"

“Cháu đã ký hợp đồng với một công ty giải trí, tháng sau sẽ vào đoàn để quay phim.” Lộ Hữu Du nói thật.

Ông cụ Lộ gật đầu.

"Thế cũng tốt, cứ làm những gì cháu thích đi."

“Đúng rồi, bên ông có một căn nhà nhìn ra sông, nếu ở bên ngoài không tiện thì chuyển đến đó đi. Để nhà trống không có người ở thì cũng lãng phí. Ông sẽ bảo người sang tên cho cháu. Nếu cháu không muốn sống ở đó thì... Bán đi cũng được.”

Lộ Hữu Du vốn đang hóng chuyện thôi, không ngờ mình lại đột nhiên nhận được sự quan tâm của ông cụ Lộ, hơn nữa còn là sự quan tâm về mặt tài chính nữa chứ.

Những ngôi nhà có view sông ở thành phố A chỉ mỗi khu đấy thôi. Dù Lộ Hữu Du chưa từng đến đó bao giờ nhưng cũng đã nghe nói dù rẻ đến đâu thì nhà ở đó cũng có giá từ tám con số trở lên, chỗ đắt nhất là hàng trăm triệu.

Lộ Hữu Du cảm thấy nếu mình không nhận cái gì thì ông cụ Lộ sẽ lo lắng. Vì vậy cậu nói: "Được ạ, gần đây cháu cũng đang có ý định đổi nhà."

Cậu sẽ ở đó một thời gian, khi có tiền sẽ chuyển đi, còn chuyện sang tên thì thôi. Về phần cổ phần, Lộ Hữu Du cũng không có ý định nhận.

Mặc dù đây là ông nội ruột của mình, nhưng có lẽ vì những thứ thời thơ bé cậu nhận được không phải là sự thỏa mãn, yêu thương mà là lời lẽ sỉ nhục. Vì vậy, khi lớn lên, Lộ Hữu Du không đòi hỏi bất cứ điều gì từ ai nữa.

Cậu cũng không thể bình tĩnh chấp nhận sự “quan tâm” bất ngờ được.

Dù cậu có đồng ý với hợp đồng thế thân của Thịnh Minh Ổ thì cũng thế.

Theo Lộ Hữu Du thấy, đó chỉ là một cuộc trao đổi có giá trị ngang nhau thôi, Lộ Hữu Du cũng không yêu cầu điều gì quá đáng cả.

*

Sau khi Lộ Hữu Du đẩy ông cụ đi xuống lầu thì Triệu Phổ Hâm cũng vừa kết thúc bài phát biểu khoa trương của mình.

Lộ Mộc Bạch cũng lợi dụng bữa tiệc sinh nhật hôm nay để thể hiện một phen, cậu ta đi tới bên cây đàn piano trên sân khấu, tao nhã ngồi xuống.

Mọi người cũng chú ý tới cậu ta, vẻ mặt ngưỡng mộ vô cùng.

"Nghe nói Lộ tiểu thiếu gia rất đa tài, làm sao có người sinh ra đã có xuất thân tốt, vừa đẹp trai lại giỏi giang như vậy chứ?"

"Ha ha ha, tôi không thể ghen tị được. Dù sao tôi cũng chỉ muốn trở thành một phú nhị đại giàu có vô dụng thôi."

"Các người đang nói về Lộ tiểu thiếu gia à, hắn không phải là con một sao? Tôi đã gặp hắn mấy lần rồi, lúc nào cũng chỉ trông thấy một nhà ba người bọn họ thôi."

"Chuyện này mà cậu cũng không biết à? Tôi nghe nói nhà họ Lộ còn có một cậu lớn nữa, nhưng do hỗn quá nên không dám cho lộ mặt."

"Ăn chơi lắm à?" Thiếu niên kia cười nói. "Có hỗn như Cố tiểu thiếu gia được không?"

"Ai có thể so sánh được với Cố Tụng Nhĩ chứ? Dù anh ta có chơi bời đến đâu thì anh ta cũng sẽ là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố thôi."

"Nói đến chuyện này thì mấy người có biết không? Ban đầu Cố Tụng Nhĩ cũng không được đặt nhiều hi vọng đâu, dù sao anh ta cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú thôi mà. Lúc còn nhỏ mới được đưa về á anh ta bị Cố đại thiếu gia ức hϊếp cho chết khϊếp đấy. Mãi tới khi sếp Cố đi công tác về mới biết con trai đã sống trong chuồng chó hơn nửa năm đấy.”

“Thỏ tức giận cũng sẽ cắn người, chưa kể Cố Tụng Nhĩ là sói con, anh ta im lặng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng tìm được cơ hội đánh lén, nhét Cố đại thiếu gia vào bao rồi đập người ta một trận đấy.”

“Nghe nói bị gãy một chân, con ngoài giá thú đánh con trong giá thú, thú vị biết bao ha. Đúng rồi, giờ Cố đại thiếu gia vẫn đi khập khiễng đấy, từ khi bị què đến nay thì càng trở nên u ám hơn. Sếp Cố nhìn thấy Cố đại thiếu gia nguyện ý đầu hàng không thể vực dậy nữa, thế nên đành giúp đỡ đứa con ngoài giá thú thôi."

"Suỵt, đừng nói nữa. Tôi đã nhìn thấy Cố Tụng Nhĩ rồi. Anh ta sáng nắng chiều mưa lắm, làm tôi sợ chết khϊếp đi được."

Lộ Hữu Du hòa mình vào đám đông lại vô tình hóng được một số tin đồn. Ban đầu cậu định đi cùng ông cụ Lộ, nhưng ông cụ Lộ cứ nhất quyết bảo cậu qua đây để kết bạn.

Cậu không có nhiều hứng thú với việc kết bạn, nhưng cổ vũ cậu em trai tặng kèm của mình thì không thành vấn đề.

Giai điệu piano vang lên, hiện trường lập tức im bặt. Kĩ năng của Lộ Mộc Bạch rất điêu luyện, thẳng lưng như hoàng tử cao quý, khiến nhiều cô gái có mặt ở đó phải rung động.