Lộ Hữu Du suy nghĩ lung tung.
Cậu không nhớ người dẫn chương trình đã nói gì, chỉ đợi cho đến khi các hoạt động kết thúc để về nhà.
Nhưng Lộ Hữu Du đã bị Tần Dư ngăn lại.
"Hình như vừa rồi tôi còn chưa giới thiệu họ của cậu ấy cho cậu biết mà. Làm sao cậu biết cậu ấy họ Yến?"
Buổi biển diễn đã kết thúc nên hiện giờ không có ai ở đây nữa.
Lộ Hữu Du liếc nhìn Yến Vô Ngu, thấy đối phương không có ý định giải thích thì đành mở miệng.
“Hồi sáng tôi mới phỏng vấn ở Đại Ngư, lúc đó sếp Yến cũng là một trong những người phỏng vấn.”
Tần Dư trợn to hai mắt, khó trách Yến Vô Ngu lại không cần anh ta giật dây dẫn mối.
Hóa ra người ta đã chủ động tới của rồi.
"Vậy cậu đã ký hợp đồng với Đại Ngư chưa?"
"Vẫn chưa." Lộ Hữu Du nói.
"Cái gì, cậu đi công ty giải trí khác à?" Tần Dư lập tức lo lắng cho Yến Vô Ngu còn đang ngơ ngác.
"Đại Ngu có danh tiếng tốt trong ngành lắm đó, cậu đừng quá tin tưởng vào lời hứa của các công ty nhỏ khác. Tiền vi phạm hợp đồng của họ rất cao mà còn không ngừng chèn ép cậu nữa, tới khi đó dù muốn chấm dứt hợp đồng cũng khó lắm."
Lộ Hữu Du gật đầu: "Tôi biết."
"Nếu hỏi tôi thì tôi đề nghị cậu ký hợp đồng với Đại Ngư. Cậu có điều kiện tốt, nếu ở Đại Ngư sẽ càng có nhiều không gian để phát triển hơn."
Lộ Hữu Du chưa đưa ra câu trả lời khẳng định, cậu còn muốn bàn bạc lại vấn đề ăn chia với quản lý đã.
Nếu bây giờ đồng ý thì sẽ không còn đường để đàm phán gì nữa.
"Tôi sẽ cân nhắc thật kĩ, cảm ơn sếp Tần."
Lộ Hữu Du mỉm cười với Tần Dư, khi quay sang Yến Vô Ngu thì lập tức ngừng cười, giống như bị phanh gấp đột ngột vậy.
Suýt nữa cậu đã quên mất là hình như Yến Vô Ngu không thích nhìn cậu cười với mình.
"Cảm ơn sếp Yến." mặt Lộ Hữu Du không biểu cảm nói.
Yến Vô Ngu: "..."
Vẻ mặt này trông không giống như là muốn cảm ơn anh đâu.
Lộ Hữu Du rất giỏi nhìn mặt đoán ý.
Nhưng anh không chú ý tới phản ứng của Yến Vô Ngu.
Trong đầu cậu chỉ đang tập trung nghĩ nếu có thể đổi cái xe trị giá hai trăm nghìn kia thành tiền mặt thì tốt biết mấy.
Cậu còn không dám tưởng tượng mình sẽ sung sướиɠ và vui vẻ như thế nào khi chợt giàu có trong một đêm nữa.
…
Đột nhiên cậu hơi thèm mochi xoài pop-pop rồi. Hay là tí nữa lên mua một cái nhỉ?
Lộ Hữu Du nghĩ.
"Tiểu Lộ?"
"À?"
Tần Dư mỉm cười nhìn cậu: “Có muốn cùng ăn cơm không?”
Nói kiểu này thì là lời mời khách sáo rồi.
Lộ Hữu Du không đồng ý nhưng vẫn giữ mặt mũi cho đối phương.
"Sếp Tần khách khí quá, không quấy rầy hai người nữa, chúc mọi người dùng bữa vui vẻ."
“Tối nay có hẹn à?”
"Không có."
“Vậy chúng ta cùng đi đi.” Giọng điệu của sếp Tần nghe như rất muốn ăn cơm với Lộ Hữu Du vậy.
Lộ Hữu Du không hiểu vì sao đối phương lại nhiệt tình như vậy nên kiếm cớ nói: "Tối nay tôi có việc."
Tần Dư có chút kinh ngạc.
"Cậu nhận hai công việc trong một ngày à?"
Lộ Hữu Du gật đầu.
Cậu còn chưa kịp nói gì thì ánh mắt Tần Dư nhìn cậu đã trìu mến hơn rồi.
Anh ta đang tự suy diễn là cuộc đời của Lộ Hữu Du rất thảm thương:
[Một người cha cờ bạc, một người mẹ bệnh nặng, một em gái đang đi học, tất cả khiến cậu suy sụp.]
Nhưng cậu vẫn rất quyết tâm, kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình.
Nếu người khác có hoàn cảnh như cậu thì có lẽ họ đã lạc lối từ lâu rồi.
Lộ Hữu Du bị ánh mắt phức tạp của Tần Dư làm cho kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
Bạn bè của sếp Yến trông cũng kỳ lạ y như sếp Yến vậy.
"Rất cảm ơn lời mời của sếp Tần. Nếu có cơ hội, tôi sẽ mời sếp Tần ăn cơm sau. Bây giờ tôi phải chạy nhanh đến địa điểm làm việc tiếp theo rồi."
"Đi đi, đi đi."
Lần này Tần Dư không ngăn cản cậu nữa.
Lộ Hữu Du cảm giác được sau lưng mình có hai ánh mắt rực lửa thì bước chân càng lúc càng dài, đi càng lúc càng nhanh hơn.
Yến Vô Ngu khó hiểu nhìn bóng lương của cậu, anh đã nhận ra dáng vẻ chạy trối chết của cậu khi họ gặp nhau lần đầu tiên trong bệnh viện rồi.
“Cậu ấy thật chăm chỉ, quá nỗ lực luôn.” Tần Dư nói.
Yến Vô Ngu: "Ồ, vậy nên?"
"Cậu không thấy thương hại gì à? Cậu ấy đáng thương quá."
Kiều Mễ Thư vô thức hỏi: "Đáng tiếc ở đâu?"
Tần Dư kinh ngạc: "Cậu ấy làm hai công việc một ngày! Điều đó cho thấy điều kiện gia đình của cậu ấy không tốt, bị cuộc đời đưa đẩy đó. Tới mức đấy mà cậu ấy vẫn còn yêu thế giới này nữa chứ."
Kiều Mễ Thư: "...?"
*
Lộ Hữu Du vội vàng rời khỏi trung tâm thương mại.
Cậu không dám quay lại mua món mochi xoài pop mà mình đang thèm vì sợ lại đυ.ng phải hai ông chủ kia.
Trở về khách sạn.
Lộ Hữu Du nhận được tin nhắn của Trần Gian, cậu lịch sự cảm ơn anh ta, sau đó dứt khoát từ chối yêu cầu của Thịnh Minh Ổ.
Đã thỏa thuận là phải hẹn trước ba ngày, bây giờ mới là lần đầu tiên mà Thịnh Minh Ổ đã muốn vượt quá giới hạn rồi.
Lộ Hữu Du đã tưởng tượng được Thịnh Minh Ổ ở bên kia tức giận thế nào rồi.
Nhưng đó không phải việc của cậu.
Đêm nay, tâm trạng của Lộ Hữu Du rất tốt, cậu đoạt được một giải thưởng lớn mà người nhận giải thì không có ai bình tĩnh được cả.
Cậu đã khá quen với khách sạn này nên gọi đặt dịch vụ phòng.
“Có xoài mochi pop pop không?”
Đầu bên kia im lặng hai giây rồi trả lời: "Có, thưa ngài."
Lộ Hữu Du vui mừng.
Không phải là phần 99 tệ kia quá đắt, nhưng miễn phí thì càng tiết kiệm chi phí hơn chứ sao.
"Tôi muốn một phần."
"Được, xin vui lòng đợi một lát."
Điều mà Lộ Hữu Du không biết là khách sạn cậu đang ở không có món tráng miệng này.
Nhưng vì cậu ở trong phòng hạng sang suốt một tháng nên cũng được coi là khách hàng lớn của khách sạn.
Dù khách sạn của họ không có thứ này thì nghe thấy yêu cầu xong cũng phải có.
***
Ngày hôm sau.
Lộ Hữu Du vẫn đi ra gặp Thịnh Minh Ổ, đương nhiên không phải là cậu thay đổi chủ ý.
Vốn dĩ hôm nay cậu định mời người quản lý ra ngoài nói chuyện, nhưng Thịnh Minh Ổ tỏ vẻ Trần Gian sẵn sàng giúp cậu nói chuyện trực tiếp.
Điều kiện là hôm nay cậu phải tới chỗ hẹn
Trần Gian bị bắt đồng ý: "Đúng vậy, tôi là người chuyên nghiệp mà."
Lộ Hữu Du cũng không vạch trần, có người bằng lòng hỗ trợ mình thì càng tốt, cậu vui quá trời.
"Được rồi, muốn tôi làm gì?" Lộ Hữu Du đi thẳng vào vấn đề.
“Cùng tôi đi chọn quà.”