Người Tốt Nhà Ai Đi Làm Thế Thân Đó!!!

Chương 17

Thật ra Thịnh Minh Ổ cũng không hiểu, tại sao Lộ Hữu Du không cần tiền mà lại đồng ý với yêu cầu của anh ta.

Nếu nói là có ý nghĩ gì với anh ta thì cũng không đúng lắm.

Anh ta thích Lộ Mộc Bạch, có thời gian sẽ quay về tìm Lộ Mộc Bạch, nếu Lộ Hữu Du thực sự có ý như vậy với anh ta thì làm sao có thể chịu đựng được đến bây giờ chứ?

Nhưng khi những người xung quanh cũng thích Lộ Hữu Du hơn, anh ta lại cảm thấy hơi khó chịu.

"Tôi cũng đã giới thiệu cậu ta vào Đại Ngư còn gì."

"Không có tôi mà cậu ta kí hợp đồng được à?"

“Nếu không có cậu thì chắc chắn sẽ có người tìm kiếm tài năng thích cậu ấy thôi.” Trần Gian nói.

Thịnh Minh Ổ cũng nghĩ tới khả năng này.

Lỡ một ngày nào đó Lộ Hữu Du trở nên nổi tiếng thì sao? Trong đầu anh ta chợt lóe lên một suy nghĩ như vậy.

Lộ Hữu Du không biết làm gì khác mà chỉ dựa vào khuôn mặt đó ư?

Không thể nào.

Lộ Mộc Bạch xuất sắc như thế cơ mà.

Vẻ ngoài đẹp trai, nhân cách lại tốt.

Mộc Bạch có thể chơi piano, violin, thậm chí cả đàn tỳ bà. Còn biết vẽ, hát, nhảy...

Thịnh Minh Ổ không thể tưởng tượng được là khi còn nhỏ Lộ Mộc Bạch đã phải nỗ lực như thế nào để đạt được thành tích như hiện tại.

Người ưu tú như em ấy mới là người đáng được nổi tiếng chứ.

Dù sao cũng không tới lượt Lộ Hữu Du đâu.

Hơn nữa nếu không có sự bảo vệ của anh ta, người có tính cách như Lộ Hữu Du sẽ bị bắt nạt đến chết trong giới giải trí này thôi.

Lộ Hữu Du thật là ngu ngốc, không biết đường mà lấy lòng anh ta nữa chứ.

Đợi sau này gặp phiền toái, Lộ Hữu Du sẽ biết cách tới cầu xin anh ta thôi.

Thịnh Minh Ổ kiêu ngạo nghĩ.

“Bảo cậu ta là ngày mai đến gặp tôi.”

Trần Gian dừng lại, hỏi: "Cậu muốn yêu cầu cậu ấy thực hiện trách nhiệm của bên B phải không?"

"Đương nhiên, nếu không thì tôi gọi cậu ta tới làm gì?"

"Tôi nhớ trong thỏa thuận có nói... Cậu phải hẹn trước ba ngày." Trần Gian nhắc nhở anh ta.

“Anh là quản lý của ai đấy hả?”

Nhìn thấy Thịnh Minh Ổ sắp nổi giận, Trần Gian lập tức đổi giọng.

"Tôi hỏi cậu ấy xem đã."

***

Buổi biểu diễn đã kết thúc, người dẫn chương trình quay trở lại sân khấu.

Bây giờ đã hơn năm giờ chiều, rõ ràng là lượng hành khách trong khoảng thời gian này đã cao hơn buổi chiều nhiều rồi.

“Khoảnh khắc hấp dẫn đã đến, chúng ta cùng xem ai là người may mắn đoạt giải nhé?”

Người dẫn chương trình cầm một chiếc lọ trong suốt lên.

"Bây giờ chúng tôi mời sếp Tần của chúng tôi tiết lộ cho mọi người."

Tần Dư chỉnh lại cà vạt, bình tĩnh bước lên sân khấu.

“Tôi không câu giờ nữa mà sẽ tuyên bố luôn.”

"Xin vui lòng đối chiếu thật kĩ, nếu mọi người không nhớ thì có thể tạm thời chụp ảnh bằng lại, sau đó người may mắn trúng giải sẽ đến trung tâm chăm sóc khách hàng để đổi giải."

Lộ Hữu Du cố ý chọn một vị trí ở đằng xa để tránh gặp Yến Vô Ngu.

Cậu nhìn đi nhìn lại hai lần nhưng vẫn không tìm thấy số của mình mình giữa hàng trăm con số kia.

Quả nhiên là cậu sở hữu thể chất xui xẻo mà.

"Tôi trúng rồi."

Một cô gái bên cạnh Lộ Hữu Du kích động đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Bạn thân của cô gái cũng rất phấn khởi.

"Trời ơi, cậu phải chia sẻ với tớ đó. Tớ chưa bao giờ sài sản phẩm chăm sóc da giá trị bốn chữ số đâu."

Lộ Hữu Du vẫn chưa đi.

Bởi vì sau đây ban tổ chức sẽ công bố ba giải cao nhất, cho dù không phải cậu thì cậu vẫn muốn xem con số may mắn đó là gì.

Giải ba lượt hai... Không có cậu.

“Người may mắn trúng giải ba cũng có thể đến trung tâm chăm sóc khách hàng để đổi giải thưởng.” Người dẫn chương trình làm nóng không khí hơn nữa.

"Đây là cơ hội để mua mộ thứ trong trung tâm thương mại đó, tám nghìn tệ lận!"

“Nếu tôi mà trúng thì tôi sẽ mua chiếc áo khoác hai nghìn nhân dân tệ kia.”

“Cho tôi trúng đi mà, tôi nguyện sẽ ăn chay cả tháng này để tạ ơn.”

Giải ba lượt bà đã được công bố mà vẫn chưa có số của Lộ Hữu Du.

Cậu buồn bã liếc nhìn những con số trên tay.

Được rồi.

Trái tim còn mơ mộng cuối cùng cũng héo tàn.

"Bây giờ đã đến lúc lúc công bố giải thưởng được nhiều người mong đợi nhất, là người duy nhất trúng giải nhất, chúng ta hãy nồng nhiệt chào đón giải nhất, đó là số… Số 1001."

Lộ Hữu Du tìm kiếm anh chàng may mắn này trong đám đông như mọi người ở hiện trường.

"Ai đấy?"

“Không phải là cảm thấy mình không trúng nên đi về rồi chứ?”

"Thế thì là may mắn hay xui xẻo?"

"Số 1001 không ở đây sao?" Người dẫn chương trình lại hỏi.

Một người nào đó trong khán giả la ó, "Người không ở đây thì có thể rút lại lần nữa được không?"

"Số 1001."

Lộ Hữu Du nghe thấy số này được gọi lần thứ ba thì chợt tỉnh táo lại, cậu nhìn vào tờ giấy có chữ "1001" trên tay với vẻ hoài nghi.

Không phải là ảo giác đấy chứ?

Cậu trúng giải nhất ư?

“Nếu số 1001 không tới thì chúng ta sẽ…”

"Ở đây." Lộ Hữu Du lập tức giơ tay.

Dưới ánh mắt ghen tị của đám đông, cậu bước về phía sân khấu.

Người dẫn chương trình mỉm cười nói: “Chúng ta hãy chúc mừng vị khách này… Xin hỏi, họ của anh là gì?”

"Lộ."

"Chúng ta hãy chúc mừng anh Lộ nhé."

Người dẫn chương trình mỉm cười nhận lấy tờ giấy trên tay cậu, sau khi xác nhận là đúng thì anh ta mở ra cho mọi người xem lần nữa.

Cả người Lộ Hữu Du vẫn đang lơ lửng trên không trung

Cái này có khác gì trúng xổ số đâu?

Nhưng tạm thời cậu không cần xe, sau này có thể công ty sẽ cử xe đến đón cậu, cho nên chiếc xe này...

Cậu có thể bán nó đi được không?

Ánh mắt Tần Dư sáng ngời nhìn Lộ Hữu Du, ai có thể ngờ rằng lại trùng hợp như vậy cơ chứ, thế mà Lộ Hữu Du lại là người thắng cuộc.

Tần Dư: "Chúc mừng."

Lộ Hữu Du: “Cám ơn sếp Tần.”

"Cảm ơn làm gì, cậu giành được giải thưởng là dựa vào bản lĩnh của mình kia mà. Nhưng nếu cậu muốn cảm ơn thì có thể cảm ơn một trong những nhà tài trợ cho hoạt động rút thăm trúng thưởng này của chúng tôi."

Lộ Hữu Du đành nhìn về phía Yến Vô Ngu.

Anh ngồi ở trên khán đài, dù đối mặt với đủ loại ánh mắt ám chỉ của Tần Dư thì cũng không có ý định lên sân khấu.

"Cảm ơn sếp Yến."

Lộ Hữu Du nói lời cảm ơn xong thì vội vàng lủi mất.

Cậu không dám cười với Yến Vô Ngu luôn.

Lần trước cười với người ta mà Yến Vô Ngu đã cố ý chặn cậu rồi.

Cậu không biết sếp Yến vẫn nhớ vụ ở bệnh viện hay chỉ đơn giản là anh không thích nhìn người khác cười nữa.

Nếu đúng là thế thì có lẽ hơi biếи ŧɦái đấy.